- Đúng là em rồi Phù Tang! Em trở lại rồi!
- ...
Bị nam thần ôm chầm thế này Lục Phù Tang quả thực vừa giật mình vừa hoảng sợ.
Từ bao giờ mà họ lại thân đến mức này? Còn nữa, dù được nam thần ôm nhưng sao cô vẫn thấy khó chịu nhỉ? Tại sao cô lại chẳng có cảm giác vui sướng gì hết thế này? Thậm chí tim cũng chẳng đập nhanh hơn là sao? Hoắc Thận vẫn ngồi trên xe nên đã thấy hết cảnh tượng này, trong mắt đen lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, còn đôi mày kiếm đã nhíu cả lại.
Đây là nguyên nhân khiến cô nhóc kia vội vàng muốn tới trường sao? Cậu thiếu niên đó chính là nam thần được cô bé viết thư tỏ tình phải không? Hoắc Thận không kìm được mà nhìn kỹ hơn, y khẽ cau mày, ngoài việc trông bề ngoài đẹp một chút thì không còn chỗ nào xuất sắc nữa, mắt nhìn người của cô bé kia kém thật đấy.
- Du...
Du Thần này, anh buông tôi ra đã, có gì từ từ nói...
Lục Phù Tang bị ôm tới mức có cảm giác không thở nổi nữa.
Nhưng cậu ta vẫn không buông tay mà còn siết cô vào lòng chặt chẽ hơn:
- Phù Tang, em có biết lúc anh nhận được thư của em đã vui tới mức nào không? Anh muốn thổ lộ tấm lòng cho em biết ngay nhưng không ngờ hôm sau em liền biến mất! Mấy hôm vừa rồi em có biết anh lo thế nào không? Cuối cùng em cũng trở lại, rốt cuộc cũng bình yên đứng trước mặt anh! Thế nên có vài lời anh nhất định phải nói với em! Phù Tang, anh thích em! Lòng anh với em cũng giống như em đối với anh vậy! Làm bạn gái anh nhé! Nghe được lời tỏ tình của Du Thần mà Lục Phù Tang ngây cả người.
Cô vốn nghĩ khi được Du Thần tỏ tình thì mình sẽ vui chết mất, không phải cô vẫn luôn thầm thích người ta sao? Thậm chí còn viết thư tỏ tình nữa, nhưng khi nghe cậu ta bày tỏ sao cô lại không có chút vui vẻ nào thế này? Cảm giác này đúng là rất kỳ lạ! Lục Phù Tang không biết mình bị làm sao nữa.
Trong lúc trái tim cô đập mạnh và loạn cả lên thì đã thấy chiếc xe màu đen bên cạnh phóng vụt đi.
- Này! Hoắc Thận! Hoắc Thận — Lục Phù Tang muốn đuổi theo nhưng lại bị Du Thần giữ chặt.
Không biết sao cô bỗng hơi tức, thế nên buồn bực lên tiếng:
- Anh buông ra đi Du Thần! Đây là trong trường đấy, anh cứ ôm ấp thế này còn ra thể thống gì nữa! Buông ra! Cố gắng giãy thật mạnh để thoát ra, nhưng khi nhìn lại thì chiếc xe của Hoắc Thận đã biến mất giữa dòng xe cộ, chẳng biết đi đâu mất rồi.
Cô khó chịu nhíu mày.
Thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại muốn đuổi theo người ta, có lẽ là muốn giải thích quan hệ của cô và Du Thần ư? Thế nhưng giữa cô và Du Thần có quan hệ thế nào thì ảnh hưởng gì mà phải giải thích với y chứ? Với lại tự cô có đi giải thích thì liệu có quan tâm hay không? Đừng để đến lúc đó chính cô lại càng xấu hổ hơn.
Du Thần nhìn Lục Phù Tang buồn bã thì hỏi:
- Phù Tang, người đưa em đi học là ai thế? Cũng là anh trai em à? Cậu ta đã từng gặp anh trai ruột của Lục Phù Tang nên mới biết người vừa ngồi trên xe không phải Lục Đình Tiêu.
Cô chỉ gật đầu:
- Xem như thế đi! Chỉ là không hẳn.
Thế nhưng cô lười giải thích nhiều với Du Thần.
Cậu ta làm như thuận miệng nói:
- Anh thấy anh ta trông cũng đẹp trai lắm! Lục Phù Tang buồn bã gãi đầu, mạnh mẽ kéo lại thần trí đã bay theo Hoắc Thận về, lúc này mới nhớ tới còn phải xử lý chuyện của Du Thần nữa.
- Du Thần.
Cô nghiêm túc nhìn cậu ta rồi nói:
- Thật ra bức thư tỏ tình kia...
đó là chuyện tôi làm hai tháng trước, lúc đó có lẽ tôi thật sự từng thích anh, nhưng...
giờ đã là hai tháng sau rồi, anh cũng biết đó, hai tháng có thể thay đổi rất nhiều thứ, tôi...
- Có phải em muốn nói giờ em không thích anh nữa không? Cô mới nói một nửa nhưng Du Thần đã hiểu rồi.
Lục Phù Tang rất xấu hổ, cô cúi gằm mặt không dám nhìn cậu ta chỉ gật đầu:
- ...
Xin lỗi.
Cô không ngẩng đầu nên cũng không nhìn thấy sắc mặt Du Thần thế nào, nhưng dù lấy ngón chân mà nghĩ cũng biết chắc chắn người ta không thể vui vẻ được.
- Em thích người vừa đưa em đi học sao? Cậu ta hỏi thẳng cô.
- Không không! Không phải...
Lục Phù Tang vội xua tay, không biết vì sao mà lúc nói câu này cô lại có chút chột dạ.
Đây là chuyện quỷ quái gì chứ! Sao cô lại phải chột dạ? Cô vốn không thích Hoắc Thận cơ mà! Sáng nay cô mới vừa thề thốt trước mặt cha mẹ nữa đó.
- Phù Tang, người đàn ông kia dù trông rất đẹp trai nhưng nhìn đã biết là kẻ đào hoa rồi! Anh ta đã ra xã hội lâu rồi đúng không? Chắc chắn không còn đi học nhỉ? Em biết đám người ngoài xã hội giờ phức tạp thế nào không? Họ nghĩ gì về đám nữ sinh em có biết không? Họ đều là dạng chơi được thì chơi, chơi xong kéo quần là trở mặt đấy! Em cho rằng đám đàn ông như thế có thể đối xử thật lòng với một cô bé học sinh như em sao? Họ chỉ là đùa một chút thôi, vì tuổi như em bây giờ là dễ lừa nhất, em có hiểu không?
- Tôi không hiểu! Lục Phù Tang lạnh nhạt đáp:
- Du Thần này, anh mới chỉ thấy người ta một lần mà dựa vào cái gì để đánh giá người ta vậy? Anh hiểu anh ta sao? Sao anh biết anh ta là hạng người gì chứ? Phải! Dù anh ta có là kẻ trăng hoa thì sao chứ? Tôi thích thế đấy! Nói chung là giờ tôi không thích anh nữa thế nên cũng không muốn làm bạn gái anh! Còn nữa, phiền anh về sau đừng có sỉ nhục bạn bè của tôi như vậy nữa! Tôi thật sự rất khó chịu đấy! Hoắc Thận có phải kẻ trăng hoa hay không Lục Phù Tang không biết nhưng có một điều cô rất rõ ràng ấy là y đối với cô không hề có thứ gọi là kéo quần lập tức trở mặt! Vì căn bản y không hề có ý định quyến rũ cô! Huống hồ gì y còn là ân nhân cứu mạng của cô nữa đấy! Cô đương nhiên khó chịu khi ân nhân bị người ta mắng nhiếc rồi.
Trong lòng cô tự giải thích với mình như thế.
Đúng! Cô tức đến thế đơn giản vì tinh thần yêu chuộng chính nghĩa và bảo vệ lẽ phải mà thôi! Cô không để ý Du Thần nữa là tự đi vào phòng học.
Cầm điện thoại lên nhìn, màn hình vẫn còn hiển thị dãy số Hoắc Thận vừa nhấn gọi, cô hơi do dự không biết mình có nên gọi cho y giải thích một chút không đây?