- Cô à, bây giờ đại học cũng đã cho phép kết hôn! Nhưng mà chuyện kết hôn con cũng không vội, cô đều tùy theo cô ấy, nếu như cô ấy muốn cưới, con có thể cưới bất cứ lúc nào, nhưng nếu tạm thời không muốn cưới, cũng không sao, con chuẩn bị sẵn sàng là được rồi!
Nói bóng gió là, bất kể như thế nào, con gái nhà cô cũng sẽ gả được cho Hoắc Thận thôi.
Về phần lúc nào cưới, chỉ đợi đến bao giờ người nhà cô đồng ý gả đi!
Câu trả lời của Hoắc Thận đều khiến cho những người bề trên cùng bản thân Phù Tang tương đối hài lòng.
Nhưng mà, Lục Ngạn Diễm đang ngồi ở vị trí trung tâm của phòng khách, khuôn mặt nghiêm túc từ đầu đến cuối vẫn chưa dịu lại.
Lục Dung Nhan lại nói:
- A Thận, Tang Tang nhà cô còn nhỏ, tuổi tác còn bé như vậy thực sự không thể chịu được những chuyện sóng to gió lớn của thế giới người lớn, cô nói như thế, con có hiểu không?
- Con hiểu ạ.
Hoắc Thận gật đầu, y biết, ý tứ trong lời nói của Lục Dung Nhan, chính là lo rằng mình đang đùa giỡn với Phù Tang.
Nhưng, y đùa giỡn sao? Từ trước đến này y chưa từng một lần nghiêm túc như thế này!
Hoắc Thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phù Tang, kiên định giữ lại trong lòng bàn tay mình, mười ngón tay đan chặt nhau:
- Cô, hai năm trước con đã rất chân thật nói rõ tấm lòng của mình trước mặt cô, con thích cô ấy, hai năm trước con không hề giấu diếm cô bất cứ thứ gì...
- ...?
Hai năm trước?? Phù Tang kinh ngạc nhìn Hoắc Thận.
Vì sao cô không biết chuyện này? Cô không hề biết chút nào? Hơn nữa, mẹ cô cũng chưa từng nói với cô!!
Thật quá đáng!!
Nhưng lại nghe Hoắc Thận tiếp tục nói:
- Hôm nay là giao thừa, con biết ông bà nội và ngoại của Tang Tang chắc chắn sẽ ở đây, nếu như thật sự con đùa bỡn với cô ấy, vậy con chắc chắn cũng sẽ không chọn một ngày như hôm nay để tới, hay có thể nói là, căn bản con cũng sẽ không tới đây. Cô, mặc dù tuổi tác của bọn con chênh lệch một khoảng cách nhất định, nhưng con đối với cô ấy... thực sự là nghiêm túc! Con hy vọng có một ngày, cô sẽ cam lòng giao cô ấy cho con! Vì ngày này, con cũng sẽ cố gắng.
- Mẹ!
Phù Tang vội khoác vào cánh tay của Hoắc Thận, giúp y nói vài câu:
- Mẹ xem, năm hết tết đến rồi, người ta cũng không ở nhà ăn tết, mà vội vàng qua đây, không phải là để thăm con gái mẹ một chút sao. Anh ấy như vậy, sao có thể bảo là chơi đùa chứ! Nếu là chơi đùa, thì chơi như thế này cũng quá nghiêm túc rồi! Phải không? Bà nội, bà nói xem đúng không?
Phù Tang thấy Lục Dung Nhan không đáp lời, lại bắt đầu cầu viện binh.
- Ừm ừm! Năm hết tết đến rồi còn chạy tới, quả thực cũng không dễ dàng gì, trời bên ngoài còn lạnh như thế! Mẹ thấy đứa bé này đối với Tang Tang nhà ta rất có lòng, rất tốt!
Quả nhiên, bà nội khá là hài lòng với Hoắc Thận.
Phù Tang lập tức cười lên.
- Đúng không, Tiểu Thận?
Người hỏi chính là bà ngoại của Phù Tang:
- Con tối nay ở đâu?
- Bà ngoại, con đã đặt phòng ở khách sạn ạ.
- Xa không?
- Bà ơi, rất xa!
Phù Tang nói chen vào, đáp lời thay Hoắc Thận.
- Như vậy đi, nếu không thì tối nay ở lại nhà chúng ta đi!
Bà ngoại chủ động mời Hoắc Thận.
- ...
Hoắc Thận dường như có chút không ngờ tới, cười cười:
- Bà ngoại, lòng tốt của bà con xin nhận, nhưng con vẫn nên ở khách sạn ạ! Cũng không phải quá xa, bắt xe rất thuận tiện ạ.
- Bây giờ là năm mới, cũng đã giờ này rồi, còn có thể ở đâu mà bắt xe chứ! Không sao, nhà chúng ta không ít phòng, lát nữa bảo chị Trương sửa soạn cho con một gian phòng.
Hiếm thấy, ngay cả bà cũng gia nhập đại đội giữ Hoắc Thận ở lại:
- Chị Trương!
Bà vội gọi chị Trương để thu xếp:
- Sửa soạn một gian phòng khách cho Tiểu Thận ở lại!
- Vâng ạ.
Sau khi nghe lời căn dặn, chị Trương vội lên lầu để thu dọn phòng.
Hoắc Thận còn muốn từ chối, nhưng không ngờ Lục Ngạn Diễm im lặng nãy giờ cũng lên tiếng:
- Nếu đã không thể về nhà, thì ở lại nhà chúng tôi ăn tết đi! Ở khách sạn một mình, khó tránh cảm giác cô đơn.
Lục Ngạn Diễm đã nói ra lời này, Hoắc Thận làm gì còn có thể lời từ chối nữa:
- Cảm ơn cô chú ạ!
Y vội vàng cảm ơn, rồi lại ngoảnh sang phía các cụ già nói:
- Cảm ơn ông bà nội, ông bà ngoại, thật sự là làm phiền đến mọi người rồi.
Phù Tang ở một bên cực kì vui mừng.
Ngày hôm nay, người vui vẻ nhất chính là cô.
- Chị Phù Tang, chúng ta đốt pháo hoa đi!!
Cậu nhóc nhà hàng xóm sát vách chạy đến, kéo tay của Hoắc Thận và Phù Tang:
- Anh cũng qua đi! Chúng ta đốt pháo đi!
Hoắc Thận bị thằng nhóc lôi kéo, đứng dậy khỏi ghế salon.
- Đi chơi cùng bọn nó đi! Dù sao sau 12 giờ cũng mới được đi ngủ!
Hội người lớn tuổi cuối cùng cũng cho đi.
Thế là, ba người, hai lớn một nhỏ, vui sướng ra khỏi phòng khách, đi ra phía ngoài sân đốt pháo hoa.
- Tôi thấy Tiểu Thận này cũng được!
Ba người vừa mới đi ra ngoài, bà nội liền bắt đầu đánh giá Hoắc Thận.
- Tôi cũng cảm thấy rất được! Tên nhóc này khá đẹp trai, gia thế lại tốt, còn rất lễ phép!
Bà ngoại đứng trên cùng chiến tuyến với bà nội.
Bác cả Lục Ngạn Sinh nãy giờ không nói lời nào cũng lên tiếng:
- Cậu ấy là binh sĩ mà con dẫn dắt trước kia, nói về phương diện rèn luyện hàng ngày thì đúng là hơn người! Không đến nhà họ Lục chúng ta, thì cũng có một hàng dài xếp chờ ở bên ngoài rồi!
Lục Dung Nhan vẫn không nói lời nào.
Bà ngoại biết cô lo lắng điều gì, chỉ khuyên một câu:
- Dung Nhan, cứ coi như là con cháu tự có phúc của con cháu, con cũng đã từng trải qua cái tuổi của bọn chúng, hẳn là nên hiểu được bọn chúng mới phải, chuyện của quá khứ cũng không cần phải rầu rĩ nữa, con người mà! Dù sao cũng nên nhìn về phía trước, con xem nó bây giờ, quả là không tồi, đối với Tang Tang nhà chúng ta cũng rất thật lòng, vẫn chưa đủ sao? Lòng người, nếu như con muốn nhìn thấu chỉ với một lần, điều đó là không thể, vì vậy, chúng ta cũng đừng một gậy gõ chết người ta như thế, thời gian sau này hãy còn dài, chúng ta từ từ xem cũng không muộn.
- Đúng thế! Mẹ con nói rất có lý.
Ngay cả ông ngoại của Phù Tang cũng bắt đầu gia nhập đội hình công nhận Hoắc Thận:
- Bây giờ, quan trọng nhất là Tang Tang nhà chúng ta thích, nó vui vẻ quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đúng không?
Lục Dung Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy con gái mình đứng dưới pháo hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng ngời như hoa, trong lòng cô chợt bừng tỉnh.
Đúng thế! Điều quan trọng nhất của cô không phải là nhìn thấy hai đứa con gái vui vẻ sao? Bây giờ con bé đang cười rạng rỡ biết bao nhiêu!
Cô thở dài:
- Có thể mọi người đã nói đúng!
Lục Dung Nhan cảm thán một câu rồi đi lên tầng.
Lục Ngạn Diễm cũng vội đứng dậy theo sau, nói với mọi người:
- Con đi an ủi cô ấy một chút, con hiểu cô ấy, thực ra cô ấy cũng không thật sự phản đối, chẳng qua là bất chợt thấy con gái trưởng thành nên có chút đau lòng thôi!
Lục Dung Nhan đúng là đa cảm vì sự trưởng thành của con gái, đứa con gái mà cô luôn xem như một đứa bé, không biết từ lúc nào bỗng nhiên đã trưởng thành, hơn nữa, lại còn nói đến chuyện kết hôn! Vừa nghĩ tới con bé chả mấy chốc mà gả đi, trong lòng Lục Dung Nhan cảm thấy hoảng loạn.
Con gái cưng nuôi hai mươi năm trời gả về nhà người ta, làm sao cô nỡ lòng chứ!!