- Bụp ------
- Bụp ------ Bụp ------
Từng đấm từng đấm của Hoắc Thận mạnh mẽ đấm mạnh vào bao cát, mà từng cú đấm lại ngày một mạnh mẽ hơn.
Cho đến khi y đã tiêu hao hết mọi sức lực.
Y hết sức nằm trên thảm tập luyện, hết hơi mà thở dốc, những giọt mồ hôi đã sớm ướt hết cả người y, những cọng tóc trên đầu y không có cọng nào là không ướt.
Y đã từ rất lâu không phát tiết bản thân như vậy rồi, y cũng chưa từng nghĩ qua bản thân mình sẽ có một ngày vì một người con gái mà không khống chế được bản thân như vậy, mà còn là người con gái hôm nay mới tròn 18 tuổi thôi!
…………………………………………………
Phù Tang với Hoắc Thận coi như không còn liên lạc với nhau nữa.
Ban đầu chỉ là một tháng, cô cứ tưởng hôm sinh nhật của cô y nhất định sẽ tới nhưng kết quả y cũng không có tới.
Trong lòng cô rất mong chờ nhưng sau đó lại thất vọng tràn trề.
Một tháng trôi qua rồi lại một tháng nữa, sau đó rồi lại một tháng nữa……
Cũng sắp tới kì thi cuối kì của cô rồi nhưng vẫn không thấy người đàn ông đó xuất hiện, cũng không có liên lạc gì với cô.
Còn cô gọi điện thoại qua cho y thì bên kia điện thoại phản hồi lại là không gọi được.
Phù Tang không thể ngờ là sau khi hai người chia ly ở trạm xe lửa, lại là chuyến chia tay lâu dài như vậy……
Họ đã không liên lạc với nhau chắc cũng khoảng bốn tháng rồi, cuối cùng Phù Tang cũng không kiềm được nỗi nhớ nhung của cô dành cho y, tự ý mua vé xe lửa, lén lút giấu hai vị phụ huynh nghiêm khắc quản lý mình đi đến thành phố T.
Cho đến khi Phù Tang lên được xe lửa rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ, nếu không làm như vậy cô biết cô nhất định không có cơ hội ra khỏi nhà dù chỉ nước bước, đừng nói là đi đến thành phố T xa xôi như vậy.
Còn địa chỉ cụ thể của Hoắc Thận, là do cô mấy ngày trước nằng nặc đòi bác cả mới lấy được.
Phù Tang ngồi trong xe lửa nhìn lấy tờ giấy ghi địa chỉ khu quân đội của Hoắc Thận, lồng ngực cô hồi hộp căng thẳng đến nỗi đập ‘thình thịch thình thịch’ rất mạnh.
Lần này liệu bản thân cô có gặp được y không?
Sau khi y gặp được cô thì biểu cảm của y sẽ như thế nào, tâm trạng của y sẽ như thế nào?
Có khi nào y đã sớm quên đi bản thân mình rồi không?
Cũng có thể sẽ bực bội với cô vì cô bám lấy y hoài không buông?
Nếu đúng như trường hợp sau cùng mà Phù Tang nghĩ, cô nhất định sẽ không hề do dự mà đấm thật mạnh vào gương mặt của y!
Đường đến thành phố T rất là xa, xe lửa lại chạy với vẫn tốc chậm chạp, cộng thêm với tâm trạng vừa mong chờ vừa căng thẳng vừa gấp gáp của Phù Tang lại càng khiến cho cô cảm thấy đoạn đường này lại dài hơn nữa, cô không muốn chờ đợi thêm nữa.
Sau hơn 8 tiếng cuối cùng cũng đến trạm rồi.
Giờ này đã sớm lố qua giờ cơm trưa rồi, sáng giờ cô chưa ăn gì nên bụng cảm thấy trống rỗng, cho dù bây giờ cô đã đói đến rụng rời tay chân rồi nhưng cô thật sự không có tâm trạng để ăn đồ nữa, giờ cái cô muốn nhất là nhanh chóng đi kiếm y mà thôi! Nhanh chóng đi kiếm người đàn ông đã lâu ngày không gặp!
Phù Tang đi ra khỏi trạm xe lửa, tiện tay đón một chiếc taxi, sau khi lên xe liền đưa địa chỉ ghi trong tờ giấy ra cho bác tài.
Bác tài nhìn xong tờ giấy lại quay người lại nhìn Phù Tang ngồi phía sau, bác tài ấy mang nặng giọng nói của người dân ở thành phố T nói với Phù Tang:
- Cô à! Địa chỉ cô đưa rất là xe! Từ đây lái xe qua đó nhanh nhất cũng phải mất tiếng rưỡi đến hai tiếng!
- Xa như vậy hả?
Phù Tang nhíu mày lại, có chút nghi ngờ không biết vị bác tài này có đang nói dối mình không, dù sao cô cũng là người ở ngoài tới đây.
- Bác đợi chút nha!
Phù Tang nói xong liền lấy điện thoại ra, bật định vị của điện thoại lên sau đó cô đánh địa chỉ trong tờ giấy này vào, trong chốc lát trên bản đồ điện thoại liền hiện lên quãng đường cô cần tìm, đúng như lời của bác tài nói, quãng đường rất xa, phải mất ít nhất gần hai tiếng đồng hồ mới tới.
Phù Tang có chút mệt mỏi, cũng có chút thất vọng.
Cô cứ nghĩ sau khi đến được trạm xe lửa thì sẽ rất nhanh có thể gặp được y, nhưng không ngờ lại phải tiếp tục tốn thêm hai tiếng đồng hồ.
Nhưng Phù Tang rất nhanh đã lấy lại tinh thần của mình.
- Hai tiếng thì hai tiếng vậy! Bác tài, bác chở tôi tới đó đi! Tiền tôi sẽ trả đủ.
- Vậy tính theo đồng hồ trên xe nha?
- Ừ! Bác cứ tính theo đó đi.
- Ừ!
Bác tài lái xe đi đến địa chỉ mà Phù Tang đã đưa.
- Cô à, giờ cô đến khu quân đội để thăm người thân hả?
Bác tài muốn tạo bầu không khí thoải mái nên đã nói chuyện với Phù Tang đang ngồi ở phía sau.
Ánh mắt của Phù Tang nãy giờ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy bác tài nói chuyện với mình nên cô mới quay đầy lại ‘Ừ’ một tiếng.
Bác tài đó bỗng bật cười một cái rồi nói tiếp:
- Tôi nghĩ cô cũng không giống đến thăm người thân, chắc cô đến thăm bạn trai của mình có đúng không?
Bạn trai? Phù Tang ngẩn người ra sau đó gật gật đầu.
- ……Cũng có thể nói là vậy!
Thật ra cũng có thể nghĩ như vậy!
Thân phận bạn trai này cũng là điều mà đó giờ cô mong muốn!
Nhưng chuyện này cũng là mình cô muốn mà thôi!
Khi chiếc taxi đến trước cửa khu quân đội thời gian cũng đã đến 5 giờ chiều rồi.
Bầu trời cũng đã dần tối đi chỉ còn mặt trời sắp xuống núi mà thôi, ánh hoàng hôn rọi lên sự mệt mỏi của cô, làm rõ lên gương mặt trắng bệch của cô.
Bao nhiêu năm nay cô chưa từng vội vã như lúc này, ngồi xe gần 10 tiếng đồng hồ khiến cô mệt rã người, toàn thân rã rời.
Sau khi cô trả tiền xe liền xách hành lý lên đi ra khỏi xe.
Sau khi xuống xe việc cô nhìn thấy chính là mảnh đất đìu hiu, khắp nơi không thấy một tòa nhà nào hết, nơi này y như vùng núi hẻo lánh vậy.
Lúc này Phù Tang muốn kiếm nơi để giải quyết cái bụng mình trước cũng hơi khó.
Cô chỉ biết xách theo hành lý, vác cái thân mệt mỏi này của mình đi vào trong khu quân đội.
Quy định của khu quân đội rất nghiêm khắc, Phù Tang không thể nào dễ dàng mà đi vào được, cô đã sớm có kinh nghiệm vào chuyện này rồi.
- Cô vào đây kiếm ai vậy?
Vừa đi tới cổng Phù Tang đã bị những lính gác chặn lại.
- Xin lỗi, không phận sự miễn vào.
Cả ngày hôm nay một hạt cơm Phù Tang cũng chưa cho vào bụng, ngay cả một giọt nước cô cũng chưa uống qua, cho nên lúc này cô thật sự rất đói rất mệt rất khát nước, cô thở dài một cái rồi nói tiếp:
- Tôi đến để tìm Hoắc Thận! Đội trưởng Hoắc vài tháng trước ở thành phố S chuyển qua đây.
Cô đang khô khan cổ họng nên âm thanh cũng trở nên khàn và trầm hơn.
- Đội trưởng Hoắc?
Những lính gác nhìn nhau một cái.
- Đúng vậy! Nếu các anh không tin thì có thể kêu anh ta ra đây gặp tôi, không thì để tôi gội cho bác cả Lục Ngạn Sinh của tôi để nói chuyện với thủ trưởng của các anh!
Phù Tang chỉ có thể lôi tên bác cả Lục Ngạn Sinh ra nói.
- Cô à, chúng tôi cũng biết thủ trưởng Lục Ngạn Sinh, đội trưởng Hoắc chúng tôi cũng biết nhưng bây giờ Hoắc đội trưởng đã không ở trong khu quân đội của chúng tôi rồi, chẳng lẽ cô không biết chuyện này?
- Cái gì?
Nghe lính gác nói xong, Phù Tang cảm thấy đầu mình trống rỗng hẳn.
- Anh nói Hoắc Thận không ở đây?
- Đúng vậy! Mới bị điều đi nơi khác chưa bao lâu! Cũng khoảng nửa tháng rồi!
- Bị điều đi nơi khác rồi?
Phù Tang có chút hoa mắt chóng mặt.
- Có người nói là bị điều đi thành phố C rồi, cũng có người nói bị điều đi thành phố S, nhưng cụ thể là ở đâu thì chúng tôi cũng không biết rõ, cũng do chúng tôi nghe người ta nói thôi!
- ……Sao lại như vậy chứ?
Giọng nói của Phù Tang buồn hiu, trái tim nhạy cảm của cô như bị một cánh tay vô hình nào đó bóp nghẹn lại, những mong đợi trong lòng của cô cũng hoàn toàn tan vỡ trong tức khắc.