Nhân viên bán hàng nói xong lập tức quay sang tiếp các vị khách khác.
Mặt Tần Mộ Sở đã đỏ bừng, lúc nhìn sang người đàn ông bên cạnh thì thấy hắn vẫn tỏ ra ung dung như cũ, thậm chí khóe môi còn cong lên nữa.
- Anh còn cười à? Rõ ràng anh biết mà cố tình không nhắc em, có phải muốn thấy em xấu hổ không hả?
Lâu Tư Trầm đột ngột giơ tay xoa đầu cô, động tác dịu dàng chưa từng thấy:
- Tôi chỉ không ngờ được em lại vội vàng muốn gả cho tôi thế thôi...
- ...
Hắn đang nói ai thế, là Tần Mộ Sở cô đấy à? Lại còn vội vàng muốn gả cho hắn á?!
Trưởng khoa Lâu suy nghĩ quá nhiều rồi thì phải?
- Tự kỷ cũng có chừng mực thôi chứ trưởng khoa Lâu.
- Rốt cuộc có chọn carvat nữa không? Nhanh lên, tôi đói rồi!
- Nhanh lên, đừng lề mề nữa.
- Thế... Hay cái này nhé! Anh thấy được không?
- Trông cũng khá hợp với quần áo của anh.
Cô nói xong thì cầm lên rồi ướm thử lên người hắn:
- Lấy cái này nhé! Dù em mua cho anh thì chắc cũng để cất tủ thôi.
- Ừ, thế chọn nó đi.
- Tính tiền đi, cô ấy trả.
Bộ dáng cứ như sợ cô trốn mất không bằng.
- Thưa cô, hết năm trăm bảy mươi đồng.
Cô cầm theo sáu trăm đồng, thế mà lại vừa hay đủ!
- ...Ừm.
Tần Mộ Sở lấy ví tiền trong túi ra, vừa rút tiền trả vừa nghiêng đầu hỏi Lâu Tư Trầm:
- Trưởng khoa Lâu này, em vẫn không hiểu lắm, anh cứ đòi em mua carvat làm gì? Em thấy anh có không ít carvat rồi mà, bình thường em có thấy anh đeo trùng mấy đâu!
- Không phải chỉ là muốn em mua một cái carvat thôi à? Sao nào? Không muốn hả?
- Nào có! Em chỉ là thấy anh lãng phí quá thôi.
Không có!
Thế này quá lãng phí tiền rồi!
Cô bé thu ngân trước mặt cười nói chen vào:
- Cô ơi, cô còn không rõ tấm lòng anh đây sao? Phụ nữ tặng carvat cho đàn ông có nghĩa là muốn trói chặt người ta lại. Còn anh này muốn cô tặng anh ấy carvat đương nhiên là vì muốn cô khóa chặt anh ấy lại bên mình rồi!
- ...
Ha hả!
Tần Mộ Sở cảm giác cô bé thu ngân này còn nghĩ nhiều hơn cả trưởng khoa Lâu nữa! Nhưng vì sao vừa nghe xong thì trong lòng cô cũng khó nén vui sướng thế chứ?
Tần Mộ Sở ngượng ngùng đưa tiền cho thu ngân, vốn tưởng người đàn ông bên cạnh sẽ giải thích một chút nhưng hắn chỉ giơ tay cầm lấy carvat cô bé thu ngân đưa, giọng điệu thản nhiên nói một câu “cảm ơn”, ngoài ra không đính chính một lời nào nữa!
Thế nghĩa là hắn không định giải thích thật à? Dù không nói với cô bé thu ngân thì cũng có thể giải thích với cô một câu mà? Nếu không trái tim đang đập thình thịch trong ngực cô đây không tài nào bĩnh tĩnh nổi đâu.
Tặng carvat có nghĩa là khóa chặt hắn lại bên mình sao? Nhưng chuyện thế này trước đó Tần Mộ Sở chưa từng dám tưởng tượng đâu! Thế còn sau này thì sao? Sau này đương nhiên là cô cũng chẳng dám mơ rồi!
Từ cửa hàng đi ra cô vẫn luôn nghĩ những lời thu ngân vừa nói, thế nên cứ thỉnh thoảng lại trộm ngắm người đàn ông trông vô cùng thản nhiên kia.
Lòng cô không khỏi cảm thán, người này đúng là giỏi kiềm chế cảm xúc thật đấy!
- Mộ Sở.
Bỗng nhiên Lâu Tư Trầm mở miệng gọi tên cô.
- Vâng?
Chỉ thế mà cô đã giật bắn mình.
Trong trí nhớ thì đây hình như là lần đầu tiên sau sáu năm Lâu Tư Trầm gọi cô một cách thân mật như thế.
Cô còn đang ngẩn ra thì lại nghe hắn nhẹ giọng bảo:
- Em cứ nhìn tôi chằm chằm thế sẽ khiến tôi càng ngày càng đói hơn đấy.
- ...
Càng ngày càng đói...
Lời này đúng là một câu hai nghĩa!
Cô lặng lẽ đỏ bừng mặt.
...
Hôm sau.
Bệnh viện Phụ Nhân.
Hôm nay Tần Mộ Sở trực ca sáng.
- Xong rồi xong rồi! Lại không kịp rồi!
Cô chạy vụt lên, lấy tốc độ cao nhất vọt vào thang máy nhân viên.
- Đợi chút đợi chút nào!
Thấy cửa thang máy sắp đóng lại Tần Mộ Sở sốt ruột hô to lên, vừa hay có một cánh tay giơ ra chặn cửa giúp cô.
Tần Mộ Sở ngẩn người, đó là Lâu Tư Trầm.
Hôm nay hắn vẫn mặc một bộ vest tối màu, vừa chín chắn trưởng thành, lại vừa đứng đắn kiêu ngạo.
Mà điều khiến cô ngạc nhiên nhất là trên cổ hắn thế mà lại đeo chiếc carvat có giá mấy trăm đồng cô mới tặng hôm qua!
Cô đứng sững sờ bên ngoài thang máy, tim đập loạn nhịn vì nhìn hắn, đến giờ vẫn chưa thể tin được.
Hắn không nhét cái carvat này xuống đáy hòm ư?
- Muộn rồi mà còn chưa chịu vào à?
Thấy cô cứ đứng ngây ra Lâu Tư Trầm mới thấp giọng nhắc một câu.
- À, à!
Lúc này cô mới tỉnh táo lại, vội vàng vào trong thang máy, còn không quên lễ phép gật đầu với hắn:
- Cảm ơn trưởng khoa Lâu.
Cửa thang máy ting một cái rồi khép lại, nhưng chưa kịp đóng chặt đã lại được mở ra:
- Chậm đã, chậm đã...
Lần này người vọt vào thang máy là Lục Ngạn Diễm.
- Ô! Anh ba, chị ba! Chào buổi sáng! Hai người cùng đi làm à?!
Lục Ngạn Diễm nhìn hai người bằng một ánh mắt vô cùng mập mờ.
Không cần nói cũng biết Tần Mộ Sở thấy xấu hổ thế nào rồi, nếu trong thang máy chỉ có ba người họ thì không sao nhưng lúc đó cả thang máy đều chật kín người. Anh ta vừa gọi một tiếng này thì tất cả mọi người lập tức cùng quay ngoắt sang nhìn Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở, trong mắt họ tràn ngập ý đồ hóng hớt.
- Bác sĩ Lục này, có vài xưng hô không gọi linh tinh được đâu.
Cô nghiêm túc nhắc nhở Lục Ngạn Diễm, nhưng lại khiến anh ta phì cười:
- Rồi rồi, bác sĩ Tần.
Lục Ngạn Diễm vội vàng sửa lời. Đã thế sau đó còn liếc người vẫn im lặng không nói là Lâu Tư Trầm, đuôi mày khẽ nhếch lên giống như phát hiện châu lục mới vậy:
- Ồ! Anh ba, cái carvat này trước đây chưa từng thấy anh đeo nè? Đây là thương hiệu gì thế? Bao tiền? Trông được đấy!
- ...
Càng nghĩ lại càng hồi hộp, mới trộm liếc Lâu Tư Trầm bên cạnh lại thấy hắn mở miệng đáp:
- Cậu không mua nổi đâu.
Thái độ của hắn khi nói vô cùng thản nhiên, khiến không ai có thể nghi ngờ hắn đang ba hoa được.
Đây chính là trang bức trong truyền thuyết này!
Khóe miệng Tần Mộ Sở khẽ giật một cái.
Lời này tất nhiên là bị Lục Ngạn Diễm bác bỏ ngay:
- Anh ba, anh bảo em không mua nổi một cái carvat á? Anh đùa em đấy à? Em nhìn xem, xem thử cái nào, loại carvat thế nào mà Lục Ngạn Diễm em lại mua không nổi chứ! Để em xem thử nào!
Nói xong anh ta lập tức giơ tay muốn chạm vào carvat trên cổ Lâu Tư Trầm nhưng lại bị hắn ngăn cản:
- Đừng đụng vào! Làm hỏng nó cậu không đền được đâu!
- ...Đùa à!
- Ha, quý thế cơ à!
Cuối cùng anh ta còn liếc Tần Mộ Sở một cái đầy thâm ý, cô chột dạ quay mặt sang hướng khác, giả vờ như không nhìn thấy.
Thế thôi là đủ để anh ta hiểu rồi.
- Em bảo mà! Thì ra là có người tặng hả! Anh ba, xem anh kìa, người khác tặng thì cứ nói thẳng là xong mà! Báu vật của anh đúng là chó FA như em mua không nổi rồi!
- ...
Tần Mộ Sở chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu nữa.
Nếu để Lục Ngạn Diễm biết cái anh ta gọi là “báu vật” chỉ có giá mấy trăm đồng thì không rõ anh ta sẽ có cảm giác thế nào nữa đây.
Lát sau thang máy ting một cái, đến nơi rồi.
Tần Mộ Sở ra ngoài đầu tiên, rất nhanh Lục Ngạn Diễm cũng Lâu Tư Trầm cũng ra theo.
Mà lúc này có một thực tập sinh đúng lúc đi về phía họ.
- Trưởng khoa Lâu, bác sĩ Lục, bác sĩ Tần...
Thực tập sinh lễ phép chào họ rồi đi tiếp.
Sắc mặt Tần Mộ Sở hơi đổi, vì cô mới phát hiện ra chiếc carvat mà cậu ta đeo trông y hệt chiếc của Lâu Tư Trầm!
Không phải đâu? Lẽ nào lại trùng hợp như thế?!
Thế nhưng nghĩ cũng đúng, loại carvat có mấy trăm đồng này đúng là bán đầy đường, đương nhiên không thể giống loại carvat cao cấp mà bình thường Lâu Tư Trầm hay đeo được!
Nhưng cảnh này đúng là xấu hổ chết được!
Thế mà có người lại cứ như thấy cảnh này chưa đủ ngại ấy, anh ta hớn hở bỏ thêm đá xuống giếng:
- Anh ba, anh ba! Cái carvat thực tập sinh kia vừa đeo có phải giống hệt của anh không? Cậu ta đeo trông còn đẹp hơn anh đấy, đúng không?
Lâu Tư Trầm liếc Lục Ngạn Diễm:
- Cậu đi khám mắt đi! Lát nữa bác sĩ Tần giúp cậu ta lấy số bên khoa mắt nhé.
- ...À, vâng! Em đi ngay đây!
Lâu Tư Trầm bước nhanh về phía trước, Tần Mộ Sở cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo sau.
Để lại Lục Ngạn Diễm đứng một mình bơ vơ:
- Đúng là phu xướng phụ tùy mà! Chỗ thức ăn cho chó này...
Rõ ràng người nên đi khám mắt là đôi vợ chồng kỳ quặc này mới đúng!
Thế nhưng Lục Ngạn Diễm đúng là không thể ngờ được đường đường là cậu chủ nhà họ Lâu, thiếu chủ tổ chức Cô Lang mà lại đeo một cái carvat rẻ tiền như thế. Cái này không giống phong cách hoàn mỹ xưa giờ của hắn gì cả!
Sức mạnh của chị ba nhà họ đúng là không thể xem thường được! Lục Ngạn Diễm không thể không bật ngón cái bày tỏ sự khâm phục với cô.
Sợ rằng trên đời này chỉ mình Tần Mộ Sở mới có thể làm cho Cô Lang thiếu chủ thay đổi đến mức này mà thôi!