- Sao anh lại đến đây vậy?
- Trường của tụi anh đã tập huấn xong rồi, lúc này đã được nghỉ phép nên đến đây xem em thế nào thôi!
Từ sau khi hai người họ thi xong tốt nghiệp cho đến giờ cũng không còn gặp lại nữa,nhưng bây giờ gặp lại cũng không thấy xa lạ hay ngại ngùng gì.
Ngược lại Phù Tang còn cảm thấy có chút cảm động nữa.
Một thân một mình sinh sống ở thành phố xa lạ này, tuy có quen được những người bạn mới nhưng ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút cô đơn, cậu ta đến đây nhất thời khiến cho trái tim cô cảm thấy thân thuộc và ấm áp hơn hẳn, cảm giác này rất tốt!
- Em xem em kìa, mới hơn một tháng đã phơi nắng ra nông nỗi này rồi, vừa đen vừa ốm……
Du Thần nhìn cô từ trên xuống dưới, những lời nói phát ra cũng không phải là những lời hay gì hết, nhưng biểu hiện của cậu ta đều là sự quan tâm và đau lòng.
Cậu ta đi lên phía trước, đau lòng đưa tay ra vuốt lấy những giọt mồ hôi làm ướt mái tóc dài của cô.
- Nghe nói còn phải ở đây tập huấn một tháng nữa có đúng không?
- Đâu phải đâu!
Phù Tang đẩy tay cậu ta ra khỏi đầu mình.
- Đừng có sợ bậy, trên đầu toàn mồ hôi không à! Dơ lắm!
Du Thần bật cười, sau đó rút tay về bỏ lại vào trong túi của mình.
- Anh đâu có chê đâu.
- Gớm!
Phù Tang cũng bật cười theo, lộ ra hàm răng trắng của cô.
- Có phải bây giờ trông em xấu lắm không?
- Có chút khó coi.
- Hứ! Anh không thể nói dễ nghe một chút sao?
- Tuy có chút khó coi nhưng trong lòng anh em vẫn là đẹp nhất.
Câu nói này cũng nghe không lọt tai lắm!
Phù Tang làm biếng đôi co với cậu ta nữa.
- Anh đến thành phố C này du lịch hay sao vậy?
- Không phải du lịch, anh chỉ muốn để thăm em thôi.
- ……
Có chút ngại ngùng.
- Vậy anh tính ở đây mấy ngày? Ngày mai là cuối tuần rồi, em có thời gian đi với anh hai ngày đó, cuối tuần tụi em được nghỉ.
- Vậy thì tốt rồi! Anh cũng chỉ rảnh lúc cuối tuần thôi, tối chủ nhật là anh quay về rồi.
- Anh ở đâu vậy? Đã đặt phòng khách sạn chưa?
- Vẫn chưa!
Du Thần lắc lắc đầu.
- Vừa xuống máy bay là chạy đến chỗ em liền, vẫn chưa kịp đặt phòng nữa. Nãy anh có xem sơ qua, gần đây cũng có nhiều nhà trọ lắm, dù sao anh cũng dễ nên chọn đại một căn ở cũng được thôi!
Nhà trọ ở gần đây?
Phù Tang có chút ngượng ngùng mà sờ nhẹ lên mũi của mình, sau đó cười ngượng.
- Anh đúng là dễ dãi ghê.
Những nhà trọ ở gần đây đa số là kinh doanh gì Phù Tang cũng có hỏi qua Phó Lâm để biết thêm rồi, đa số những người tới đó đều là học sinh ở trong trường, với lại vào đó còn có đôi có cặp nữa, còn cụ thể bọn họ vào đó làm gì thì Phó Lâm kêu cô đoán thử xem.
Đoán cái đầu của cô ta!
Phù Tang không cần đoán cũng biết rồi!
- Vậy là giờ anh theo em vào trong trường hay là đến nhà trọ trước?
- Anh muốn vào tham quan! Khó khăn lắm mới đến được đây đương nhiên phải tham quan thử ngôi trường quân đội có tiếng này chứ!
- Ừ! Vậy em qua phòng bảo vệ báo họ biết, rồi đăng kí cho anh nữa. Đi thôi!
Phù Tang dẫn Du Thần đi đến phòng bảo vệ.
Du Thần hỏi cô:
- Em đổi số điện thoại rồi hả?
- À, ừ! Ngày khai giảng là em đổi luôn rồi.
- Em cũng được lắm đó! Đổi số mà cũng không thèm nhắn tin báo một tiếng.
Phù Tang ngượng ngùng sợ lên gáy của mình.
- Tại em bận quá nên cũng quên mất chuyện này luôn!
- Gửi số điện thoại qua cho anh đi!
- ……Ừ!
Phù Tang lấy điện thoại ra tính gọi qua số của Du Thần, liền phát hiện điện thoại mình có tin nhắn đến nhưng lại không biết gửi từ lúc nào, cô cứ tưởng là tin rác nhưng vẫn tiện tay mở tin nhắn ra xem.
Nhìn thấy nội dung tin nhắn và người gửi, Phù Tang ngẩn người ra, có chút ấm lòng, thậm chí cô còn tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm.
Đến khi cô định thần lại thì tin nhắn vẫn còn đó, người gửi vẫn giữ nguyên.
- 5 phút sau không thấy, tập huấn thêm 1 tiếng.
Người gửi chính là Hoắc Thận!
Số điện thoại này Phù Tang đã giữ trong điện thoại suốt hai năm trời rồi, trong hai năm nay cô vẫn luôn mong chờ chủ nhân của số điện thoại đó gọi vào số của mình, hoặc gửi tin nhắn cho mình cũng được, nhưng kết quả lại không chờ đợi được gì!
Cho đến bây giờ……
Cho đến hai năm sau!
Du Thần thấy Phù Tang nhìn điện thoại đến nỗi ngây người ra, cậu ta tò mò đưa đầu qua xem.
- Nhìn gì vậy?
- Không, không có gì! Sĩ quan của em nhắn tin qua thôi, hối em mau về tập huấn đó mà!
Phù Tang đã bấm thoát tin nhắn đó sau đó gọi qua số của Du Thần, đợi điện thoại của Du Thần vang lên rồi cô mới cúp máy, Du Thần vội vã lưu lại số điện thoại của Phù Tang.
Du Thần nói:
- Sĩ quan của em không biết em có bạn đến thăm sao? Sao lại không hiểu chuyện gì hết vậy?
- Đúng đó!
Chuyện này Phù Tang rất đồng tình.
- Không đúng! Sao sĩ quan của tụi em lại có số điện thoại của tụi em vậy?
- ……Ừ, chắc là có mà! Không phải mỗi người họ đều có bản danh sách sao?
- Anh ta chắc không thường xuyên nhắn tin gọi điện quấy rầy em đâu đúng không? Em phải chú ý một chút, giờ những người đi lính, những kẻ lưu manh vô lại cũng không ít đâu.
Phù Tang bật cười.
- Anh ở trường của tụi em mà dám nói những người đi lính là những kẻ lưu manh vô lại ư? Không sợ lát anh không bước ra được khỏi cổng trường sao?
- Anh tốt bụng nhắc nhở em thôi, anh đâu có nói toàn bộ những người đi lính đều là người xấu, đúng không nè? Như em nè, em là người tốt đó, em tuyệt đối là một hoa khôi trong trường quân đội!
- Đủ rồi, đủ rồi, không ở đây nói nhảm với anh nữa, mau đi đăng kí đi, lát nữa sĩ quan lại phạt em bây giờ, lúc đó đừng trách em đổ thừa cho anh nha!
- Anh đang đợi em đổ thừa để chịu trách nhiệm với em nè!
Từ lúc nào mà Du Thần lại trở nên dẻo miệng như vậy chứ?
Sau khi đi tới phòng bảo vệ đăng kí xong, Phù Tang dẫn Du Thần đi vào dọc theo sân trường.
Sĩ quan Hoắc chỉ cho cô thời gian có 5 phút thôi.
5 phút? Cho dù cô có chạy với vận tốc 100 mét trên một phút cũng đâu thể nào mà 5 phút có mặt ở đó được, cho nên Phù Tang coi như chịu phạt, dẫn Du Thần từ từ đi về hướng sân tập.
- Một mình anh đi dạo trong sân trường trước đi! Nếu cảm thấy đi gần hết rồi mà em vẫn chưa kết thúc buổi tập thì anh cứ đến nhà nghỉ đợi em đi, lát nữa em tập huấn xong em sẽ đến đó kiếm anh, được không?
- Được! Em bận việc của em đi, đừng lo cho anh!
- Ừ, vậy em đi đến sân tập trước, sĩ quan của em hối em rồi.
- Đi thôi, anh theo em qua đó.
Lúc Du Thần xuất hiện ở sân tập, những học sinh khác vẫn còn ngồi ở dưới tán cây nghỉ ngơi, vừa nhìn thấy Phù Tang với Du Thần đi tới, mọi người lúc đó bỗng nhốn nhào hẳn lên.
- Trời ơi!! Bạn trai của người đẹp họ Lục lại đẹp trai đến vậy ư!!
- Cái gì gọi là kim đồng ngọc nữ, cái gì gọi là trời sinh một đôi, mọi người nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?!! Tiên nữ họ Lục đâu phải người phàm như chúng ta có thể với tới được!
- Trời! Người ta có đẹp như lời mấy cậu nói đâu! Mình thấy cũng thường thôi mà! Cũng không đẹp bằng một nửa sĩ quan của tụi mình!
- Đẹp hơn mà!
- Có đâu! Sĩ quan Hoắc của tụi mình đẹp trai nhất! Đẹp trai hơn hẳn!
‘Bọn người phàm’ cứ thế tranh cãi với nhau, có nhiều người đã lọt vào lưới tình của Du Thần rồi.
Lúc đó người nam chính khác trong lời nói của bọn họ, Hoắc Thận đang dựa vào một thân cây bự, ánh mắt sắc bén nheo lại nhìn về phía đôi nam nữ đang từ từ bước lại chỗ lớp họ đang nghỉ ngơi.
Trong ánh mắt bình tĩnh như nước, lạnh như băng, không có chút biểu cảm nào khác, không có chút gợn sóng gì, lúc đó hoàn toàn không thể nào đoán được trong lòng y rốt cuộc đang nghĩ gì.