Không phải là khách sạn năm sao, không có phòng VIP.
Nhưng, vẫn còn mở cửa, Phù Tang cảm thấy cô nên phải vui mừng.
Hai người cầm lấy thẻ phòng, bước vào trong thang máy.
Trong thang máy, Phù Tang cố gắng lặng lẽ hít thở sâu.
Từ trước tới nay cô chưa có lần nào cảm thấy căng thẳng như bây giờ.
Gò má của cô, giờ khắc này, đỏ ửng giống như thiêu như đốt, trực tiếp đem nhiệt độ lên tỏa vào sâu trong đáy lòng cô.
Hoắc Thận nhìn thấy cô như vậy, y có chút buồn cười.
Thang máy kêu "đinh" một cái liền mở ra, Phù Tang bước ra ngoài trước, thở ra một hơi dài.
Nhất định là do không khí trong thang máy không đủ, mới khiến cô cảm thấy hô hấp khó khăn như thế này.
Cô không muốn thừa nhận là do bản thân cô quá căng thẳng.
Phù Tang quẹt thẻ, mở cửa.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Thận.
Hoắc Thận đứng đằng sau, cúi thấp đầu nhìn cô.
- Nếu như bây giờ em đổi ý, còn kịp đấy....
Thanh âm của Hoắc Thận, có chút trầm khàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Phù Tang, càng lúc càng nóng bỏng.
Phù Tang có một loại ảo giác, dường như cô đã bị hút thật sâu vào trong đôi mắt đen thâm trầm của y.
Phù Tang bỗng chủ động nhón chân, ôm lấy cô y:
- Anh ôm em vào đi....
Cô mới không đổi ý!
Yết hầu gợi cảm của Hoắc Thận chuyển động lên xuống:
- Được.
Anh giơ hai cánh tay cường tráng ra, đỡ lấy mông cô, để cho hai chân qua vòng qua thắt lưng anh, Hoắc Thận dùng chân đá cửa, ôm lấy cô, sải dài bước chân, hướng thẳng về phía giường.
Y đặt Phù Tang lên giường, thân thể to lớn từ phía trên phủ lên người cô:
- Bây giờ đổi ý, đã không kịp nữa rồi!
Nói xong, cúi đầu, hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô.
Hai người quên mình mà đắm chìm vào trong cơn hoan ái...
Ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn đang nở rộ, khiến cho bầu trời đêm rực rỡ sáng bừng.
Trong phòng, hơi thở hổn hển, nặng nề thi nhau vang lên, tạo thành một khúc nhạc say lòng người, không ngừng kích thích các dây thần kinh mẫn cảm của Hoắc Thận.
Giống như là hận không thể đem cô khảm thật sâu vào trong cơ thể y!
Cảm nhận được sự mềm mại mê người của cô, cuối cùng Hoắc Thận cũng có một loại cảm giác muốm thật sự chiếm cô làm người phụ nữ của y!
Từ nay về sau, cô nhóc này đã hoàn toàn chỉ thuộc về một mình Hoắc Thận anh!!
Cảm giác thiết thực và thân thuộc như vậy là một loại cảm giác trước nay Hoắc Thận chưa từng có.
Bàn tay y thăm dò, mười ngòn tay thon dài gắt gao siết lấy mười đầu ngón tay của Phù Tang, quấn quýt lấy nhau, ánh mắt nóng bỏng của y từ trên cao nhìn xuống khóa chặt lấy cô:
- Nếu như có thể, anh thật sự rất muốn khiến em hôm nay liền lập tức đổi thành họ của anh.
Phù Tang nhẹ nhàng đặt môi lên chiếc cằm đang lún phún râu xanh của y, một lần rồi lại một lần, cứ lặp đi lặp lại cử chỉ vuốt ve, trêu chọc khiến cho cả người Hoắc Thận nóng bừng như lửa đốt, vừa mới hơi tách ra thì bụng dưới liền sản sinh ra phản ứng nguyên thủy nhất của đàn ông.
Cuối cùng y không kiềm nén nổi nữa, đem khuôn mặt nhỏ bé của Phù Tang tách ra khỏi quai hàm y:
- Chớ lộn xộn! Nếu em còn tiếp tục cọ xát nữa, thì em sẽ phải chịu trách nhiệm đó! Bây giờ em không chịu nổi sự dày vò của anh, đau không?
- ....Một chút.
- Để anh nhìn xem.
- Anh đừng làm loạn!!
Phù Tang xấu hổ vội vàng dùng chân chặn y lại.
Hoắc Thận nở nụ cười xấu xa, không trêu cô nữa, trở tay đem cô kéo vào ngực y
- Nghỉ ngơi một chút trước đã.
"Ding ding ding"
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Phù Tang vang lên.
Điện thoại để ở trong túi áo khoác, mà áo khoác của cô lại rơi trên đất.
- ...Là mẹ em gọi điện đến.
Phù Tang có chút chột dạ, nhìn về phía Hoắc Thận.
Hoắc Thận ngồi dậy.
Phù Tang nói:
- Mẹ em chắc chắn là tới tìm người! Tí nữa em phải nói với mẹ thế nào đây?
Hoắc Thận có chút buồn cười nhìn cô.
Lúc nãy to gan yêu cầu anh bắt cô đi, sao bây giờ lại co rúm lại như vậy?
- Em có thể nói thật với mẹ em, cùng lắm thì ngày mai anh sẽ tới chịu tội với mẹ em.
- Vậy không được, nếu mẹ em biết hai chúng ta...như thế rồi, chắc chắn mẹ em sẽ nổi trận lôi đình, nhỡ mà tức giận đến mức không cho hai chúng ta ở bên nhau thì phải làm sao?
Hoắc Thận khom người, cánh tay dài vươn ra bế cô từ dưới đất lên trên giường.
- Vậy em định nói với mẹ em thế nào?
Đang nói, điện thoại của Phù Tang lại reo vang một lần nữa, cuộc gọi thứ hai lại tiếp tục gọi đến.
Phù Tang cuối cùng cũng nghe điện thoại.
- Tang Tang, con ở đâu? Đi đâu rồi hả?
Lục Dung Nhan hỏi con gái trong điện thoại.
- ...Chúng con ở...ở bên ngoài!
Phù Tang có chút chột dạ trả lời, ánh mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nhưng thực ra, người khởi đầu tội lỗi ngày hôm nay chính là cô mới đúng.
- Đã giờ này rồi mà vẫn còn đi lang thang bên ngoài? Mau quay về đi ngủ!
Lục Dung Nhan tưởng rằng hai người đi ra đường chơi nên chỉ khuyên một câu.
- ...Vâng.
Phù Tang đáp một tiếng thật dài, gật đầu:
- Vâng, chúng con lát nữa sẽ trở về.
Cúp máy xong, Hoắc Thận vẫn nhìn cô chằm chằm.
Phù Tang nói:
- Mẹ em cho rằng hai chúng ta đang ở ngoài đường lớn...
- ....
Loại vận động này so với đi dạo trên đường lớn còn kích thích hơn rất nhiều lần!
- Mau mặc quần áo, chuẩn bị về nhà!
Phù Tang nói xong, liền chui đầu ra khỏi chăn.
Thật may, bọn họ không đi quá xa, từ đây về nhà cũng khá gần.
- Mau lên!
Nhìn thấy Hoắc Thận không nhúc nhích, Phù Tang lại giục một câu.
Hoắc Thận nheo mắt nhìn cô, sau đó đưa tay ra, một lần nữa đem cô kéo vào trong ngực y, ghé sát tai cô, thấp giọng nói:
- Sao anh lại có cảm giác như bị bắt gian...
Phù Tang cười vô cùng chính trực:
- Cũng gần như vậy! Ai bảo anh thích một con bé vừa thành niên cơ! Bây giờ mới ý thức được phiền phức, thì đã muộn rồi.
Ánh mắt Phù Tang nhìn vào vệt màu đỏ trên ga giường, gò má cô đỏ bừng lên, chút máu đỏ này chính là tượng trưng cho lần đầu tiên của cô.
Cuối cùng hai ngươi cũng chui ra khỏi chiếc chăn ấm ấp, mặc quần áo, đi ra khỏi khách sạn.
Vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi vào người hai người họ, Phù Tang theo bản năng run rẩy một chút, ngay sau đó, cơ thể nhỏ bé của cô liền bị bao trong một chiếc áo khoác to và dày.
Phù Tang vội vàng lắc đầu:
- Em không lạnh!
Hoắc Thận giống như không hề nghe thấy, cánh tay dài ôm lấy đầu vai cô, dẫn theo cô, đi vào trong cơn gió lạnh.
- A Thận, em không lạnh, anh mặc áo vào đi, nếu không sẽ cảm lạnh mất.
Hoắc Thận chỉ càng ôm chặt cô vào lòng,cười xấu xa:
- Sau khi vận động kịch liệt, bây giờ cả người anh vẫn đang toàn là mồ hôi! Có chút gió lạnh thổi để hạ bớt nhiệt, quá là vừa vặn.
Phù Tang bị y trêu chọc đến mức tai cũng phiếm hồng:
- Được, vậy cho anh chết cóng đi!
Cô hờn dỗi, cố ý đem áo trên vai càng khoác kín hơn.
Khóe môi Hoắc Thận, nhếch lên nụ cười hài lòng.
Bên ngoài, bởi vì đèn đường đã tắt, trời càng thêm tối hơn, mọi cảnh vật cũng theo thế mà trở nên vô cùng yên tĩnh, mà chỉ có đáy lòng hai người, vẫn nóng bỏng như lửa.