Ngôn Phi Thần đi rồi, An Mộc liền vùi đầu vào quay phim, về phần cuộc gọi khó hiểu kia sớm đã bị cô ném ra sau đầu.
Đến tận 8h tối cô mới lê cái thân mệt mỏi về khách sạn.
Ăn cơm rửa mặt xong, nằm trên giường, đến động đậy một ngón tay cô cũng không có sức.
Đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nhớ ra hôm nay có một cuộc gọi nhỡ, vì thế, tiện tay với lấy điện thoại,…..
Đại Ma Vương?
Ai lại có cái tên buồn cười như vậy?
Trong lòng cô vừa lóe lên một ý nghĩ, toàn thân lập tức cứng đờ.
Cái gì cơ?
Đại Ma Vương – Phong Kiêu??
Cái tên đó hai tháng rồi không hề liên lạc với mình, hôm nay đột nhiên gọi cho cô làm gì?
Tay run lên, không cẩn thận sượt qua nút gọi lại.
An Mộc hoảng sợ, lập tức tắ đi!
Cô thực sự muốn trừng phạt cánh tay xúc động kia!
Đúng lúc An Mộc đang vô cùng rối rắm, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“A!” An Mộc hoảng sợ thiếu chút nữa thì làm rơi điện thoại.
Trong lòng căng thẳng bồn chồn, quả nhiên là Đại Ma Vương!
Chuông điện thoại đã đổ lần thứ 2, dường như rất kiên nhẫn, ý rằng nếu cô không nhận điện, nó sẽ vang lên không ngừng.
An Mộc cắn chặt răng, nhận thì nhận, dù sao anh cũng đang không ở C thị thì làm gì được mình?
Nói vậy nhưng cô vẫn run rẩy nghe điện thoại.
Cuộc gọi vừa được kết nối cô đã cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến từ bên kia.
Giọng của anh vẫn trầm trầm khó đoán như trước, “A lô?”
Chỉ một chữ đã làm An Mộc dường như đã nhìn thấy đôi mắt hẹp dài cùng đôi môi đầy ý cười..
Sau đó, anh lại nói,”Gọi cho tôi làm gì? Chẳng lẽ em nhớ tôi?”
Hừ!
Nhớ cái đầu anh!
An Mộc mất tự nhiên đỏ mặt lên, ho khan một tiếng, “….hôm nay anh gọi cho tôi à?”
“Ừ.”
“Ồ, anh có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì thì không được gọi hay sao?”
“…” Này, anh không thể nói chuyện tử tế được sao?
An Môc bĩu môi, nằm xuống giường,:”Đương nhiên là có thể, dạo này chú sống thế nào?”
“Không được tốt lắm.” Giọng nói bên kia hình như có chút uất ức.
Đáng đời!
Nghe anh buồn bực, tâm trạng cô ngược lại rất tốt. “Ồ.”
“Em không hỏi tôi vì sao không tốt à?”
An Mộc nở nụ cười, mắt híp lại thành đường chỉ, “Chú vì sao không ổn?”
Đúng là trò cười, để nghe xem là ai có thể làm cho anh hậm hực. Dù sao cũng là chuyện tuyệt đối hả hê.
“Ừ, nghe được tin bạn giường của mình, khi không có việc gì luôn muốn cùng người khác lên giường, làm cho tôi thực sự hoài nghi có phải do năng lực của mình không đủ.”
An Mộc ngồi bật dậy trợn mắt lên:”……Anh, anh, làm sao anh biết?”
Nói xong, cô liền kiểm tra điện thoại, cẩn thận suy nghĩ, nhưng cho dù bị nghe trộm thật thì cô có thể phát hiện được sao?
An Mộc đột nhiên cảm thấy mình đã bị theo dõi trong suốt thời gian qua, như vậy, đối phương biết mình muốn ký hợp đồng với Ngôn Phi Thần sao?
An Mộc nuốt nước miếng.
Bên kia lại nói:”Cháu dâu, có phải em bắt đầu có tư tưởng ‘lệch lạc’ rồi không?”
Tư tưởng “lệch lạc”?
Nếu không phải do lúc này có gì đó không thích hợp, nếu không phải do giọng nói của người đàn ông quá mức rét lạnh, An Mộc cô thiếu chút nữa thì cười phá lên!
Nhưng An Mộc vẫn đáp:”Chú, thứ lỗi cho tôi khi nói, trước khi chúng ta ở bên nhau, cơ thể của tôi từ lâu đã ‘lệch lạc’ rồi.”