“Không phải con sao? Ngoài con ra, ai còn có thể làm cho Mộc Mộc khổ sở như vậy?” Đặng Hi Thần nghi hoặc dò hỏi.
Phong Kiêu dừng lại một chút, “Người khác.”
“Vậy hãy trừ khử người đó đi.”
Phong Kiêu: “…..Không trừ khử được.”
“Diệt không được thì cô ta làm tiểu Mộc Mộc thê thảm thế nào, hãy làm cho cô ta thê thảm y như vậy.”
Phong Kiêu:…..”Đã làm rồi.”
“Được lắm, đây mới là con trai ngoan của ta, người con gái của mình làm sao con có thể bỏ mặc được chứ?”
Phong Kiêu:”Mẹ, hãy chú ý vào việc chính.”
Đặng Hi Thần lúc này mới phản ứng lại, “Vậy, ý con nói là con đã giúp cô ấy báo thù nhưng cô ấy còn khổ sở phải không?”
Phong Kiêu thở dài.
“Ai nha, việc làm một cô gái nhỏ vui lên là một việc vô cùng phức tạp, những người đi trước của Phong gia các ngươi hoàn toàn không có kinh nghiệm, như ba con vậy, chừng nào phải làm mẹ tức chết mới thôi!”
Phong Kiêu:”…Mẹ, không có gì để khuyên con sao.”
“A đúng rồi! Mẹ phải khuyên chứ! Nhưng đừng vội.”
Phong Kiêu:”Mẹ nói đi.”
Anh hiện tại đang rất, rất, rất hối hận khi gọi cuộc điện thoại này.
“Làm cô gái nhỏ vui vẻ đừng có mà chỉ nói ngọt không, đương nhiên là phải dùng hành động làm cô ấy vui lên. Tỷ như mua trang sức đẹp mà cô ấy thích, cô ấy thích gì là phải cho ngay. Tiểu Mộc Mộc thích cái gì?”
Phong Kiêu nghiêm túc suy nghĩ, “Đóng phim?”
“Ôi trời ạ! Ta đang nói trong sinh hoạt hằng ngày, cô ấy thích gì!”
“Ngoài đóng phim ra cô ấy không có hứng thú đặc biệt với thứ khác.”
Đặng Hi Thần thở dài, “Mẹ biết tiểu Mộc Mộc thích nhất là mẹ, nếu không vì giờ mẹ đang ở nước ngoài thì sẽ đến ngay với nó, đảm bảo nói liền sẽ vui vẻ.”
Phong Kiêu:……
Đặng Hi Thần suy nghĩ một chút, “Cô ấy có thích nam minh tinh nào không, con gái mà, khẳng định là có hâm mộ nam minh tinh, hay là con đem một soái ca của FAE gọi tới, đóng phim cùng cô ấy, cho cô ấy đóng vai thái hậu, rồi người đàn ông đó cung phụng cô ấy, Mộc Mộc chắc chắn sẽ hồi phục tinh thần lại!”
Sắc mặt Phong Kiêu lạnh lùng, “Mẹ, bố con gọi mẹ đi ăn cơm kìa.”
“Gì cơ?” Đặng Hi Thần khựng lại, “Sao không nghe thấy gì nhỉ?”
“Con nghe thấy mà, mẹ mau đi đi.”
“Lúc này mới ba giờ, ăn cơm cái gì chứ!”
“Vậy thì hình như gọi mẹ đi ngủ trưa.”
“……..”
“……..Con cúp máy đây.”
Phong Kiêu gác điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương, anh thật là đầu óc bã đậu, sao có thể nghĩ đến việc gọi điện nhờ mẹ chứ.
Hay là….tặng quà nhỉ?
Anh nghĩ đến những món đồ tự điêu khắc ở ngoài, vi thế lấp tức lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ.
Mở ra bên trong chiếc hộp ấy là một chiếc nhẫn kim cương được chạm khắc tinh xảo, lập lòe sáng rọi.
Anh nhìn viên kim cương nhỏ bé ấy, khẽ mỉm cười.
Xem ra chỉ có thể thể hiện bằng hành động rồi.
Nghĩ là làm, Phong Kiêu đi vào phòng ngủ, thấy An Mộc đang ngủ say, vì thế đi xuống lầu, nhấc điện thoại lên.
“A lô, chào quí khách, nhà hàng Hào Thượng tại ấp 16 xin nghe, xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Phong Kiêu mân mê chiếc nhẫn trong tay,:”Tối nay tôi muốn đặt phòng….”
An Mộc ngủ từ trưa đến 5 giờ tối mới dậy, mở to đôi mắt đen nhánh, nhờ chiếc túi chườm đá mà đôi mắt cô không hề sưng vù, cô liền tháo túi chườm đá, ngồi dậy.
Phòng ngủ chính cũng không thấy Phong Kiêu.
Cô hơi sửng sốt, điện thoại vang, An Mộc nhìn màn hình, nhận ra đó là Hạ Tâm Băng.
Cô nghe máy, giọng nói của Hạ Tâm Băng truyền tới, “An Mộc, Phong Kiêu không phải người tốt đẹp gì, cô biết vì sao anh ta lại muốn có được cô không? Bởi vì cô lớn lên rất giống tôi, cậu ta muốn làm nhục tôi, muốn báo thù thay mẹ mình!