Đặng Thần túm lấy tay cô, “Sinh đứa nhỏ cho nó đi, Tiểu Mộc Mộc, bác gái giao nó cho cháu.”
An Mộc nghẹn lời.
Đúng lúc này, một giọng nói lành lạnh vang lên, “Con nhớ rõ, lần trước là ung thư đại tràng? Mẹ, trên người mẹ còn chỗ nào lành lặn không?”
Một câu nói thốt ra, cả căn phòng lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Mãi lâu sao, Đặng Thần mới thu lại biểu cảm trên mặt, khôi phục bình tĩnh, “Con trai à, con không làm hỏng chuyện của mẹ không được sao?”
An Mộc vốn đang phiền muộn, liền hóa đá, nhìn Đặng Thần, đúng là dở khóc dở cười!
Làm gì có ai đi lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn chứ?
Hơn nữa, không hổ xuất thân là diễn viên, vừa rồi chính mình suýt nữa bị bà làm cho…
Phong Kiêu tựa lưng vào cửa, lạnh nhạt nói, “Mẹ, khuya rồi, mẹ đi nghỉ đi.”
“Đừng có bắt chước ba con!”
Phong Kiêu nhíu mi, “Vâng, nếu không còn việc gì, mẹ hẳn là nên đi dưỡng da.”
Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Con nhớ rõ tầm giờ này mẹ vẫn hay đi đắp mặt nạ mà?”
“Đúng!” Đặng Thần đứng phắt dậy, cười tủm tỉm vẫy tay với An Mộc, “Tiểu Mộc Mộc, bác phải đi tắm, đắp mặt nạ, đêm nay chúng ta bật đèn pin nói chuyện.”
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt Phong Kiêu liền tối sầm.
Đặng Thần đắc ý vênh cằm ý muốn nói: dám làm hỏng chuyện của mẹ, thì mẹ làm bóng đèn!
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng.
Đặng Thần đắc ý đi tới cửa, đột nhiên quay đầu, “Đúng rồi, con trai, mẹ sẽ không nói cho Tiểu Mộc Mộc tên mụ của con là Tước Tước đâu!”
Cuối cùng Phong Kiêu cũng biến thành mặt sắt đen xì.
Đặng Thần lúc này mới vừa lòng, ngân nga vài tiếng đi ra khỏi phòng.
An Mộc ở lại trong phòng, ngẩn ngơ một lúc lâu mới tỉnh lại.
“Phì!” An Mộc bật cười rộ lên.
Tước Tước!
Là Tiểu Ma Tước sao?
Hay là….
An Mộc nhìn về phía đũng quần của Phong Kiêu, trên mặt lộ ra vẻ đánh giá.
Cũng không biết Phong Kiêu – ngày trước là Tiểu Tước Tước trông như thế nào?
Hơn nữa…..Phong Kiêu rõ ràng là Đại Ma Vương, so với Tiểu Tước Tước….đúng là một trời một vực!
Trong đầu vừa nghĩ vậy, lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo phả vào mặt, An Mộc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu, nhưng bả vai vẫn run lên vì cười….
“Muốn cười thì cười đi.”
An Mộc rốt cuộc không nhịn được nữa liền cười phá lên!
Từ ngày biết anh đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của anh!
An Mộc thật muốn hô to một tiếng:
Hoàng Thái hậu uy vũ!
Hoàng Thái Hậu cát tường!
Nhìn người con gái lần đầu tiên bước văn ngôi nhà này thoải mái tươi cười, gương mặt Phong Kiêu cũng dần dần giãn ra.
5 phút sau.
Bả vai An Mộc vẫn rung lên, Phong Kiêu rốt cuộc không chịu nổi, “Cười đủ chưa?”
“Chưa! Để em cười tiếp đi!”
Phong Kiêu:….
Lại 5 phút sau, An Mộc rốt cuộc cũng yên tĩnh một chút, ôm bụng mình, “Cười đau cả bụng.”
Phong Kiêu híp mắt lại, đi từn bước về phía trước, bàn tay không bị thương trực tiếp túm lấy tay An Mộc.
An Mộc hoảng sợ nhảy dựng lên, “Anh muốn làm gì?”
Chẳng lẽ tên này ngại mình sẽ cười nữa?
Nhưng rõ ràng nhìn anh không hề phản đối nên cô mới cười to lên mà!
Aiiiiiiiii
Sớm biết thì cô đã không công khai chê cười anh, mà chuyển sang vụng trộm…
Nhưng An Mộc muốn nhảy ra, bị người đàn ông bắt lấy thì giật mình, sau đó anh ngồi lên giường, ra sức kéo An Mộc ngồi lên đùi mình.