Bỏ qua sự gượng gạo, An Mộc lập tức nhoẻn miệng cười, soạn tin nhắn: “Nếu không bận thì tới đây xem phim đi!”
Nói như vậy, có khi nào Phong Kiêu không nhìn ra là cô đang mời anh không?
Vả lại, đối phương bận rộn như vậy, không chừng lúc này còn đang làm việc gì đó, đi từ tổng bộ FAE đến đây chắc cũng không kịp đâu!
Haizzz
Đều tại mình buột miệng sáng nay, thời khắc quan trọng trong sự nghiệp diễn xuất của cô sao có thể thiếu Phong Kiêu?
Hối hận hối hận…..!
An Mộc cúi đầu, xóa đi câu vừa rồi, sau đó cắn răng, mắt đỏ bừng lên nhả ra mấy chữ, “Nhớ anh rồi.”
Tin nhắn vừa gửi đi, cô nắm chặt điện thoại, hồi hộp chờ anh nhắn lại.
Thời gian từ từ trôi qua.
An Mộc luôn kiểm tra điện thoại xem anh có nhắn lại không, nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
An Mộc thở dài, lúc này……có lẽ Phong Kiêu đang họp?
*
Phong Kiêu đích thị là đang họp.
Nhưng không phải là ở trong phòng họp của FAE.
Hiện giờ anh đang ngồi trong phòng làm việc của mình, tham gia buổi họp qua máy tính.
Lăng Hi đứng bên cạnh, còn trong màn hình máy tính, là một người đen nhẻm gầy gò Thượng Quan Vũ.
Thượng Quan Vũ khổ sở nhìn Phong Kiêu, “Lão đại, tôi có thể về nhà được chưa? Cậu nhìn mặt tôi xem, sắp hòa làm một với màn đêm không thể nhìn ra nữa rồi!”
Phong Kiêu không thèm để ý, chỉ nhìn Lăng Hi nói, “Tình hình thế nào?”
Nhắc tới việc chính, người đối diện liền thay đổi thái độ.
Vẻ mặt Lăng Hi có chút nghiêm trọng, “Bọn họ giống như bị người nào đó giật dây, thái độ với chúng ta không quá hữu hảo, lão đại, bọn họ đề xuất phí qua đường gấp 4 lần.”
Thượng Quan Vũ nghe vậy hung dữ mở mệng, “Dựa vào cái gì? Cái lũ đó muốn đi ăn cướp sao? Tiền bạc xương máu của chúng ta đổ vào phí qua đường của bọn nó lại còn gấp 4 lần?”
Phong Kiêu gõ gõ tay lên mặt bàn, “Điều tra được kẻ nào phá rối sau lưng chưa?”
Lăng Hi lập tức cúi đầu, “Lão đại, không tra được.”
Phong Kiêu ngước mắt lên, Lăng Hi lập tức cứng đờ người, Thượng Quan Vũ bên kia cũng cảm thấy chính mình cũng bị ảnh hưởng.
Phong Kiêu nhếch môi, “Không tra được? Đáp án này làm cho người ta không được hài lòng cho lắm.”
Người hiểu rõ Phong Kiêu đều biết anh càng tức giận thì thể hiện ra ngoài càng bình tĩnh ôn hòa, ngữ khí ấm áp như gió xuân lúc này ngược lại đối với Lăng Hi và Thượng Quan Vũ giống như đang bị ngâm trong hầm băng!
“Lão…lão đại…” Lăng Hi nơm nớp lo sợ, muốn tự thanh minh cho mình.
Ánh mắt sắc bén của Phong Kiêu giống như lang sói đảo qua, khiến câu tiếp theo của Lăng Hi chuẩn bị nói ra liền mắc kẹt trong cổ họng! Lão đại thực sự là quá đáng sợ! Giống như mình làm anh bất mãn thì một giây sau xác của mình sẽ bí xé tanh bành!
Lăng Hi xoa mồ hôi lạnh vốn không tồn tại trên trán, anh cảm thấy mình thật xui xẻo, bình thường tâm trạng của Lão đại không biến đổi nhiều lắm, nhưng hôm nay…có vẻ như không được vui?
Đúng lúc này!
“Đinh!”
Một tin nhắn mới đến chấm dứt sự u ám trong ánh mắt Phong Kiêu.
Vừa nhận ra người gửi tin nhắn đến, sự rét lạnh quanh anh lập tức thay đổi.
Tiện tay cầm điện thoại lên, anh trả lời hai chữ.
Sau đó ngón tay thon dài tiếp tục gõ lên mặt bàn.
Lúc này cô nhóc kia gửi tin nhắn làm gì?
Đang lúc nghi hoặc thì tin nhắn trả lời đến.