An Mộc hít sâu một hơi, cảm thấy rất không cam lòng.
Cô không biết lí do là vì người Phong Kiêu muốn kết hôn là Hạ Thiên hay không. Nhưng dù có là ai cô cũng không cam lòng. Giờ phút này sự không cam lòng cũng lên đến đỉnh điểm.
Đôi mắt cô sáng ngời, đầy ý trí tranh đấu.
Nếu Phong Kiêu muốn kết hôn, hơn nữa còn lấy người như Hạ Thiên, có nghĩa cuộc hôn nhân đó rất có thể là hôn nhân thương mại, nếu không phải thì vì sao phải là Hạ Thiên mà không phải là cô?
An Mộc trong “Chìm nổi” chỉ là nữ phụ, đến nam nữ chính còn không có nhiều cảnh diễn huống chi là cô?
Một tháng quay phim, cảnh quay của cô ngày càng ít, hai hôm rồi cô đều không có việc gì.
Phong Kiêu vì cánh tay bị thương, tự thưởng cho mình một tháng nghỉ ở C thị.
Đương nhiên, cho dù là nghỉ, anh cũng không hề nhàn rỗi cả ngày, hàng ngày đều đưa đón An Mộc đi quay phim.
Hôm nay An Mộc kiên quyết yêu cầu quay phim xong mình sẽ tự đi về nhà, làm cho Phong Kiêu có chút tò mò.
Kết quả là….
An Mộc kết thúc công việc rất sớm, 4h chiều bắt đầu tẩy trang và rời khỏi trường quay.
Cô đi lên phía trước, đằng sau có một chiếc xe màu đen bám sát the sau.
“Thiếu gia, An tiểu thư ra khỏi trường quay.”
“Thiếu gia, An tiểu thư lên xe bus số 55”
“Thiếu gia, An tiểu thư tới trung tâm Thế Mậu.”
“Thiếu gia, An tiểu thư……” Người đang báo cáo đột nhiên khựng lại, làm Phong Kiêu bên kia lập tức tò mò.
“Sao?” Phong Kiêu hỏi.
“Khụ khụ khụ!” Người báo cáo ho khan và tiếng, sau đó liền đỏ mặt tai hồng, “Thiếu gia, An tiểu thư đi vào cửa hàng nội y.”
Phong Kiêu nhướng mày, quả quyết không muốn mình đón cô về nhà, là vì đến trung tâm Thế Mậu mua nội y? Nhưng bên cạnh khu biệt thự cũng có trung tâm mua sắm, bên trong cũng bán nội y mà.
Phong Kiêu nhếch môi, “Cô ấy đi rồi, cậu vào hỏi xem cô ấy mua gì.”
“………Vâng.” Viên vệ sĩ vô cùng bất lực, vốn làm vệ sĩ cho thiếu gia, từng thời điểm đều phải tỉnh táo còn chưa nói, giờ còn muốn anh đi theo dõi phụ nữ!
Hỏi nhân viên cửa hàng sau, anh bị bọn họ nhìn bằng ánh mắt “Đồ yêu râu xanh”, anh hận dưới chân không có Phong Hỏa Luân để mau chạy khỏi đây!
“Thiếu gì.” Viên vệ sĩ dường như muốn khóc.” An tiểu thư mua…..nội y gợi tình.”
Nói xong, mặt viên vệ sĩ đỏ bừng, An tiểu thư thật là, bác sĩ bảo phải kiên nhẫn một chút, mới có vài ngày đã nhịn không nổi rồi.
Phong Kiêu nghe vậy, mặt mày giãn ra, nhoẻn miệng nở nụ cười.
Toàn bộ người trong phòng họp lặng ngắt như tờ, nhìn chằm chằm vào Phong tổng, cảm giác giá như mình không tồn tại trên đời.
Xong rồi xong rồi, vì sao tổng giám đốc lại cười nham hiểm như vậy chứ?
Ngón tay thon dài của Phong Kiều gõ lên mặt bàn, đôi mắt hẹp dài đảo qua từng người, chậm rãi mở miệng, thanh âm tà mị, hơi thở tràn ngập sự nguy hiểm, “Nếu chuyện gì của FAE cũng đều phải để tôi giải quyết, ngay cả một việc nhỏ như vậy các người còn không làm nổi thì tôi còn cần các người làm cái gì?”
Một câu này nói ra làm tất cả mồ hôi tuôn đầm đìa.
Nói xong Phong Kiêu đứng thẳng lên, nhìn đồng hồ, đúng 5 rưỡi.
Anh đẩy ghế chủ tịch, đi thẳng về phía cửa.
Đám người trong phòng nhìn theo anh, nghĩ e là Phong tổng đã tức giận rồi… Đừng mà đừng mà!