Phong Kiêu lắc đầu, “Không cần đâu, hôm nay mấy người bạn cùng tới tụ tập.”
Mấy người bạn cùng tới tụ tập?
An Mộc đã sớm biết rằng Phong Kiêu, Thượng Quan Vũ và Lăng Hi, còn có Vệ Uy có mối quan hệ không hề đơn thuần chỉ là cấp dưới và cấp trên. Ba người kia đối với Phong Kiêu mà nói, vừa là thủ hạ, vừa là anh em.
Trừ Vệ Uy ra, những người còn lại đều rất thoải mái trước mặt Phong Kiêu.
Không hiểu sao Vệ Uy luôn cung kính gọi Phong Kiêu là thiếu gia, giống như một người hầu.
Buổi chiều An Mộc phải đi chạy sô, tham gia buổi họp báo của “Thiên trường địa cửu”, rồi được Âu Dương Sát Sát lái xe đưa tới địa điểm tụ tập của bọn họ.
Là Ngũ Quang Thập Sắc.
Hình như Ngũ Quang Thập Sắc này là địa điểm ăn chơi nổi tiếng nhất Đế đô.
An Mộc cũng không nói nhiều, đi theo Âu Dương Sát Sát vào trong.
Phong Kiêu chờ bọn họ ở tầng 18, cửa thang máy vừa mở ra An Mộc đã nhìn thấy trong hành lang đã có một đám người ở đó.
Trước mắt nhiều người như vậy, An Mộc vừa liếc mắt đã nhận ra Phong Kiêu.
Tối nay anh mặc âu phục màu bạc, mái tóc không chải chuốt cầu kỳ rủ xuống, trên mặt là nụ cười tà mị vạn năm không đổi, hai tay đút túi quần, dáng người cao nhất đứng đó, khí chất cao quý nổi bần bật trong đám người.
Dưới ánh đèn phong thái thanh nhã của anh thực sự rất khác biệt.
An Mộc vừa nhìn thấy anh, trái tim dường như đã lỡ mất nửa nhịp.
Trước mắt rất nhiều người qua lại, là các nhân viên rót đầy rượu vào những chiếc ly rồi mang đi phục vụ.
Mùi rượu chỉ mới phảng phất quanh An Mộc cô liền cảm thấy mình sắp say rồi.
Không phải vì rượu mà là vì cảm giác hạnh phúc đang lâng lâng trong cô.
Trên mặt không tự chủ được nở nụ cười, cô bước nhanh tới phía trước thì đột nhiên nhìn thấy có người đã đi tới bên cạnh Phong Kiêu và đang nói gì đó với anh.
Người đó rất cao, chỉ thấp hơn Phong Kiêu nửa cái đầu, tươi cười vô cùng gợi cảm, cô ta mặc một chiếc váy dài màu đen để lộ vai, kiểu cách nói chuyện rõ ràng là đang muốn quyến rũ người ta, Lâm Đại Nhi!
Đồ hồ ly tinh!
An Mộc đang vô cùng tức giận.
Khoảng cách giữa cô và bên đó đang có nhiều nhân viên qua lại, cô không biết được bọn họ đang nói gì, Phong Kiêu đột nhiên nhìn sang bên này, vừa nhìn thấy cô hai mẳ anh liền sáng lên, nụ cười nham hiểm trên mặt biến mất, chỉ còn lại sự dịu dàng.
Ánh mắt dịu dàng đó chỉ dành riêng cho mình, nghĩ vậy An Mộc cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Đám nhân viên trước mắt đã bắt đầu vãn bớt, cô đi thêm vài bước mới nghe thấy giọng của Lâm Đại Nhi, “Anh Phong, lúc đó ở studio tôi và cô Đường có xảy ra chút chuyện không thoải mái, nếu cô Đường đã là nhân viên công ty anh, hay là…anh làm trung gian vun đắp tình cảm cho hai chúng tôi một chút?”
An Mộc chỉ thấy buồn nôn, đi làm hồ ly tinh còn muốn người ta lập đền thờ sao?
Đúng là không biết xấu hổ!
An Mộc dưng bước, không nói gì nhìn Phong Kiêu, chờ xem kịch vui.
Phong Kiêu vốn đang đứng ở hành lang chờ An Mộc, không ngờ người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện rồi nói cái gì đó.
Xem xét cô ta dù nhặt được điện thoại của mình nhưng cũng không gây nên scandal gì lớn nên anh cũng không rảnh đi tính toán với cô ta, mặc kê cô ta ba hoa một hồi, nhưng không ngờ người đâu lại xấu xí như vậy!
Cô nhóc của anh cũng tới rồi mà cô ta vẫn chưa biến đi?
Rồi nghe thấy câu cô ta vừa nói.