Hạ Tâm Băng mang theo một trận lửa giận đi về Phí gia, liền nhìn thấy Phí Đằng hôm nay tan tầm vô cùng sớm trở về nhà, giờ phút này cầm ipad trên tay, sắc mặt xanh mét nhìn.
Phí Thính Âm bởi vì nguyên nhân sức khỏe, còn phải quan sát ở bệnh viện, vẫn chưa đón về nhà, cho nên trong nhà liền có vẻ vô cùng trống vắng.
Thân hình cao lớn của ông ngồi ở trên sô pha, làm Hạ Tâm Băng vừa tiến vào, liền thấy được.
Lửa giận trên mặt đều không kịp thu liễm, vừa lúc bị Phí Đằng thấy.
Phí Đằng nhìn thấy nét giận giữ trên khuôn mặt xinh đẹp kia, chỉ cảm thấy người vợ này của ông, tựa hồ đã thay đổi.
Cái người mà mỗi ngày đều hiền tuệ nấu cơm cho ông, từ khi nào, đã trở nên lạnh lùng như vậy?
Lại nghĩ đến tin tức vừa rồi, sắc mặt Phí Đằng càng thêm âm trầm:
“Cô đã đi đâu?”
“Sao ông lại về sớm thế?”
Hai người đồng thời nói, sau đó Hạ Tâm Băng liền cảm thấy thần sắc có chút xấu hổ, dấu tát tay trên măt vẫn còn ở đó, làm bà cảm thấy có chút nan giải.
Xoay đầu, che dấu vết trên mặt, bà khẽ mĩm cười:
“Em đi kêu chị Lý làm cơm.”
Phí Đằng đã đứng lên:
“Trên mặt cô là có chuyện gì?”
Trong lòng Hạ Tâm Băng ấm áp, nghĩ thầm rốt cuộc ông ấy vẫn là quan tâm bà.
Nhưng không nghĩ tới câu nói tiếp theo đó là:
“Đang tốt đẹp, lại chạy đến Hoa Nghị làm gì? Đường Hạ tại sao lại đánh cô?”
Tuy rằng chính mình thực sự không nói lí lẽ, nhưng cùng sau khi tiếp xúc vài lần với An Mộc, Phí Đằng cảm thấy đối phương không phải cái loại người không biết phân biệt phải trái.
Vì quá hiểu người vợ này của mình, Phí Đằng biết, khẳng định là Hạ Tâm Băng đã nói gì đó.
Hạ Tâm Băng cắn môi, loại ngữ khí chất vấn này, từ khi nào mà người phải nhận nó chính là bà?
Bà quay đầu, đi thẳng lên lầu:
“Không liên quan đến anh.”
Phí Đằng đi theo phía sau bà:
“Vô luận thế nào, cũng là con gái của cô, có cần phải nháo đến như vậy sao? Cô không biết xấu hổ, cũng đừng làm cho Phí gia phải xấu mặt theo!”
Hạ Tâm Băng đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu lại hung tợn mở miệng:
“Đừng nói đến nó, em không có đứa con như vậy!”
Nói xong, ngay lập tức tiến vào đến phòng ngủ.
Phí Đằng sững sờ đứng ở cầu thang, nghĩ đến bộ dáng của Hạ Tâm Băng, thật sự là không rõ, có thể có bao nhiêu hận thù, mà làm cho một người mẹ oán hận con mình đến thế?
Ông liền nghĩ tới Phí Phẩm Trúc, tức khắc cảm thấy tim đau như cắt.
Phí Phẩm Trúc tuy rằng lớn lên khó coi, nhưng diện mạo lại giống ông, ông thực sự rất thích, chỉ là bởi vì thân thể Thính Âm yếu ớt, nên ông quan tâm con bé nhiều hơn.
Nhưng không nghĩ tới, Phẩm Trúc thế nhưng…… Liền chạy đi ra ngoài như vậy.
Trong lòng Phí Đằng đau đớn từng cơn, đi xuống lầu, ngồi ở trên sô pha, đến tột cùng là vì cái gì? Cái nhà này lại biến thành như vậy?
Hạ Tâm Băng lên lầu, ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương.
Tuy rằng đã qua tuổi bốn mươi, lập tức liền phải năm mươi tuổi, nhưng dung nhan trong gương kia vẫn tuyệt sắc vô song.
Nhưng mà trên gò má trắng nõn, lại có một dấu tay thật rõ ràng.
Bà nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt phát ra hận ý.
Đứa con gái này, trời sinh từ nhỏ là tới để đòi nợ bà!
Năm đó vì sinh nó, mà bà bị công ty chôn vùi tận hai năm, sau lại thật vất vả để ra mắt một lần nữa, thật vất vả lại đến đỉnh sự nghiệp, nhưng An Quốc Bang thế nhưng lại lấy lý do bà không chăm con tốt nên ly hôn với bà!
Đúng vậy!
Là An Quốc Bang cùng bà ly hôn, không phải như An Mộc nói, không phải bà không cần cha con họ.
An Quốc Bang là người đàn ông đầu tiên bà yêu, nếu không bà cũng sẽ không vì ông ta mà từ bỏ sự nghiệp của mình để sinh con cho ông ấy.