Diệp Đồng Đồng gật đầu:
“Hôm nay tới ký hợp đồng, công ty có đưa cho tôi một danh sách, muốn tôi tự chọn một người.”
Vệ Uy duỗi tay lại đây:
“Đưa cho tôi nhìn xem.”
Diệp Đồng Đồng liền nghiêng người lấy một tở giấy từ trong balo ra, đưa cho đối phương.
Vệ Uy xem xét liếc mắt một cái:
“Ừm, để tôi giúp cô an bày.”
An Mộc đang muốn nói không phiền toái anh, liền thấy Diệp Đồng Đồng gật gật đầu:
“Cám ơn! Vậy anh giúp tôi chuyện lớn như vậy, tôi mời anh ăn bữa tiệc lớn nhé!”
An Mộc:……!! Loại điệu bộ này, quả thực là quá mất mặt!
An Mộc quả thực có một cảm giác muốn che mặt lại, không, là che Diệp Đồng Đồng lại!
Nhưng không nghĩ tới, Vệ Uy thế nhưng lại mở miệng:
“Hôm nay không được, chút nữa tôi còn có một hội nghị. Hôm khác lại nói.”
Ngữ khí cự tuyệt rất rõ ràng!
Nhưng mà!!
An Mộc có một loại dự cảm không tốt, hôm khác lại nói……?
Quả nhiên, Diệp Đồng Đồng chớp mắt to:
“Như vậy a, ngày mai thì sao?”
An Mộc:……
Dù sao mặt đã ném đến nhà bà ngoại luôn rồi, An Mộc dứt khoát buông tay mặc kệ.
Vệ Uy ngưng mi, có chút khó xử, nhưng ánh mắt tha thiết của đối phương, chỉ có thể nhìn hướng về phía cô thư kí.
Cô thư kí nhanh chóng xem xét lịch trình, cuối cùng mở miệng:
“Vệ thư kí, giữa trưa ngày mai sau 12 giờ, ngài có khoảng một tiếng.”
“Vậy được, ngày mai 12 giờ tôi đến tìm anh nha ~”
Diệp Đồng Đồng lại mở miệng.
Thư kí:……!!
Vệ Uy:……!
An Mộc:……
Cùng Vệ Uy thảo luận xong, An Mộc xem xét liếc mắt nhìn văn phòng tổng tài một cái, tuy rằng rất muốn đi vào cùng Phong Kiêu “tâm sự”, chính là nhìn những ánh mắt chung quanh, còn có Diệp Đồng Đồng bên cạnh, An Mộc quyết đoán quyết định, trốn!
Nếu còn ở lại đây, thật không biết Diệp Đồng Đồng sẽ nói ra cái gì nữa!
Vài người vừa mới rời đi, Vệ Uy liền cầm văn kiện tiến vào văn phòng tổng tài.
Phong Kiêu cũng đang bận rộn nên không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi:
“Vừa rồi ai ở bên ngoài?”
Vệ Uy hơi khựng, theo bản năng che giấu Diệp Đồng Đồng, mở miệng nói:
“An tiểu thư.”
Phong Kiêu lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt thon dài lập tức liền sáng:
“Sao lại không có vào?”
Vệ Uy ho khan một tiếng:
“Chỉ là tới chào hỏi thôi.”
Phong Kiêu gật đầu, như suy tư gì.
Vệ Uy nhìn nhìn Phong Kiêu, lại nhìn nhìn Phong Kiêu, đột nhiên mở miệng:
“Thiếu gia, kỳ thật tôi cảm thấy…… Thượng Quan Vũ tới quản lý FAE, mỹ nữ nghệ nhân của công ty, đều quá nguy hiểm.”
Phong Kiêu ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo nhìn về phía anh.
Kỳ thật đừng nhìn Phong Kiêu mỗi ngày đều ở công ty bận rộn, chính là kỳ thật anh vẫn luôn vội vã sự nghiệp Mafia, sự tình công ty, đã sớm giao cho Thượng Quan Vũ cùng Vệ Uy xử lý.
Bất quá, lúc này, Vệ Uy nói những lời này là có ý tứ gì?
Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Vệ Uy chỉ cảm thấy về điểm này tiểu tâm tư không chỗ nào che giấu, lập tức ho khan một tiếng mở miệng:
“Thiếu gia, tôi muốn quản lý FAE.”
“Tại sao?”
Lúc trước muốn phái một người tới quản lí FAE, đám người này đều đùn đẩy cho nhau.
Hơi thở giang hồ trên người bọn họ quá nồng đậm, không thích bị quản chế, Vệ Uy tuy rằng đối với lệnh của anh không bao giờ làm trái, nhưng anh cũng không thể ủy khuất anh ta, cho nên chưa từng có nói thẳng ra, chỉ là làm nhờ anh trợ giúp Thượng Quan Vũ.
Nhưng không nghĩ tới lúc này đây……
Vệ Uy không nói gì.
Phong Kiêu cũng không muốn buộc anh phải mở miệng, chỉ là cười nói:
“Vậy cậu liền tiếp nhận đi.”
Vệ Uy gật đầu.
Phong Kiêu mở miệng, “Về sau, sự tình công ty, đều giao cho cậu là được, chuyện bên tôi cứ giao cho Lăng Hi cùng Thượng Quan Vũ là được.”