Lưu Thái vừa đi chưa lâu, weibo của cô liền gửi đi một cái thiệp xin lỗi.
Lưu Thái không hề vì sai của của mình mà biện minh, thẳng thắn xin lỗi, sau đó nói sau này nhất định sẽ đánh bóng đôi mắt, không bao giờ phạm phải lỗi lầm như vậy nữa.
Quản lý của bọn họ quả nhiên là lợi hại, nhưng mà An Mộc cũng không có ý định đuổi cùng giết tận.
Lưu Thái chỉ là bị Hạ Thiên lợi dụng, trải qua sự việc lần này, sợ rằng cô không bao giờ dám đả kích bản thân nữa.
Hơn nữa…sự thất bại của việc đại diện phát ngôn, cũng khiến cô chịu ảnh hưởng đến danh tiếng, ít nhất là sau này tìm cô ta làm đại diện phát ngôn, sợ là cũng phải thận trọng.
Hơn nữa đĩa nhạc của cô ta, lượng tiêu thụ nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cái giá như vậy, cũng đủ rồi.
Trong buổi tiệc, An Mộc xoay chuyển tình thế một cách đẹp đẽ như vậy, khiến mọi người đều sinh ra đố kỵ với nàng.
Mà đám người đang vây quanh Hạ Thiên, sau khi không nhịn được, lại bắt đầu bàn tán.
“Có những người chỉ là gặp may mà thôi.”
“Đúng thế, kiêu ngạo cái gì chứ, nếu mà có thể nhận thêm một phim lớn nữa, tôi mới phục!”
"Nhận thêm một phim lớn nữa? Thầy Tôn một ngày còn chưa sửa lại lời nói trên mạng, vậy thì những đạo diễn nổi tiếng kia, sẽ không mời cô! đưng quên, thầy Tôn rất có tiếng trong giới, quen rất nhiều đạo diễn, những đạo diễn kia quay phim, đều lấy việc mời được thầy Tôn đến làm vinh hạnh!"
Trên quảng cáo quá áp lực, vậy nên đành lên truyền hình nói.
An Mộc nghe những lời nhàm chán đó, không mở miệng.
Đây đúng là chuyện không có cách nào khác.
Thật ra trong giới giải trí có rất nhiều người quay phim điện ảnh sau đó chuyển qua quay phim truyền hình, đều không sao, cô là không ngờ tới, thầy Tôn lại coi trọng cô như thế, chú ý đến cô như vậy.
An Mộc thở dài.
Nếu thật sự muốn thầy Châu mở miệng, vậy không phải là muốn bản thân đi nước ngoài một chuyến sao?
Đang trong lúc vội vã, bên kia, Diệp Đồng Đồng đột nhiên hét lên!
"Mộc Mộc!"
Giọng của cô, quá phấn kích, quá chói tai, lập tức liền khiến cả bữa tiệc trở nên yên lặng, mọi người khó hưởng nhìn về phía Diệp Đồng Đồng.
Diệp Đồng Đồng khuôn mặt vui vẻ, "Mộc Mộc, mau lên mạng đi, thầy Tôn gửi thiệp!"
Câu nói vừa dứt, mọi người đều nhất loạt lấy điện thoại ra, đăng nhập weibo, đúng là thầy Tôn gửi thiệp, tên là: .
Nội dung là: Mặc dù bộ phim truyền hình này rất cẩu huyết, rất tổng tài, nhưng diễn xuất của Đường Hạ, đều sẽ khiến mọi người bất ngờ.
Trong phim truyền hình thường có những cảnh dài, một cảnh quay liền dài đến năm sáu phút, cả bộ phim, hoàn toàn bị Đường hạ một mình chiếm hết.
Cuối cùng thầy Tôn còn chỉ ra: cô gái này, trên người có một loại ma lực, hình như phim có vô vị đến đâu, chỉ cần có cô, thì đều trở nên khác biệt.
Nhìn thấy thiệp này, mọi người đều nhìn về phía An Mộc.
Đây là thầy Tôn, là đánh giá cao nhất đời này của ông!
Nhưng không ngờ rằng, bình luận thế này, lại là dùng để bình luận cho một cô gái hai mươi tuổi!
Rốt cuộc cô có ma lực gì, mà có thể khiến thầy Tôn bình luận như vậy?
Tầm mắt của mọi người, đều đặt lên người An Mộc, những người chưa từng hợp tác với cô, đều cảm thấy hoài nghi, liệu rằng có phải quá khen rồi không.
Nhưng người trong tổ phim , đều đã thấy qua diễn xuất của An Mộc, Loại rung động khi biểu diễn đó, khiến cho họ giờ phút này cảm thấy rằng, dù có cho An Mộc giải diễn viên xuất sắc nhất thì cũng không có gì là lạ.
Bữa tiệc tiến hành được một nửa, đạo diễn liền lên bục diễn thuyết.
Đạo diễn vừa bước lên, thì điện thoại đột nhiên vang lên.