Phong Kiêu vẫn cảm thấy không đủ, tiếp tục đùa cô, “Họp báo ngày mai em cứ như này mà đi thôi.”
An Mộc,…….Đó là hình tượng mất mặt nhất của cô đó!
“Em đang nghĩ có khi ngày mai mặc màu đỏ, em…”
“Vậy mai anh sẽ cho người chuẩn bị lễ phục màu đỏ cho em.”
An Mộc, “Đúng là…”
“Được rồi, chúng ta bây giờ có thể đi vào việc chính được rồi.”
“Hả?” An Mộc sửng sốt, việc chính là việc gì?
Còn chưa nghĩ ra thì trước mắt tối sầm, Phong Kiêu đột nhiên đè cô xuống.
Khóe miệng An Mộc giật giật, cứ tưởng tối nay mình tránh được một kiếp, ai ngờ….
Trên sô pha, một mảnh hỗn độn.
An Mộc đột nhiên bị anh ôm eo, xoay người ngồi lên người anh.
Anh vỗ mông cô, “Em muốn đánh anh?”
An Mộc:……….
Thân hình anh vừa động liền đi sâu vào cơ thể cô, “Em thật sự muốn đánh anh?”
An Mộc:………
Người đàn ông này thật nhỏ nhen!
Lăn qua lăn lại tầm 2 tiếng, anh mới buông tha cho cô, trước khi ngủ cô không ngừng mắng anh trong lòng.
Đồ quỷ hẹp hòi!
An Mộc ngủ thật sâu, sáng hôm sau, cảm thấy mũi hơi bị ngứa.
Cô xoay người, muốn tiếp tục ngủ, liền nghe thấy một giọng nói non nớt, “Di nương, mặt trời đã lên cao rồi, sao người lại lười biếng như vậy, sáng chiều hầu hạ là bổn phận, người….”
An Mộc ngồi bật dậy, nhìn thấy cô bé nghiêm trang đứng trước giường cô, vẻ mặt nghiêm túc, An Mộc hít một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười, “Thính Âm, cháu tốt nhất nên tự cầu nguyện rằng mình thực sự xuyên không đến đây.”
Hạ Thính Âm không hiểu câu này, nhưng cũng rùng mình một cái.
An Mộc nhắm mắt, trong lòng không ngừng gào thét: nếu không phải xuyên không đến đây, chỉ cần mở miệng gọi một câu di nương thôi thì bà đây sẽ đánh cho răng rơi đầy đất!
Thở phì phì xốc chăn lên, ngón chân vừa chạm xuống đất thì đột nhiên phát hiện ra có cái gì đó không đúng.
Cúi đầu liền nhìn thấy móng chân móng tay đã được sơn sửa sáng bóng, vô cùng đẹp đẽ, cứ như được sửa sang ở các salon chuyên nghiệp!
An Mộc sáng mắt lên, xem ra tối qua mình ngủ rồi, anh đã tu bổ lại cho cô!
Rửa mặt trong trạng thái ngây ngất, rồi cùng Hạ Thính Âm xuống ăn sáng, Phong Kiêu đã tìm một giúp việc tạm thời.
Hạ Thính Âm ở nhà một mình, nhưng bọn họ đều phải đi làm đi học.
Mấy ngày nay An Mộc ở nhà, cả ngày mắt to mắt nhỏ nhìn Hạ Thính Âm, hai người đều không vừa mắt nhau, cho nên mỗi người đi một nẻo lại bình an vô sự.
Thẻ Phong Kiêu đưa cô dùng để tới thẩm mỹ viện chăm chút nhan sắc khỏe mạnh xinh đẹp, sau đó tới những cửa hàng đồ hiệu để chọn lễ phục.
Sau khi đã tươm tất mới đánh xe đến học viện điện ảnh và truyền hình trung ương.
Rất nhiều cuộc họp báo điện ảnh đã được tổ chức tại quảng trường của học viện.
Hôm nay là họp báo của “Chìm nổi”, an ninh rất nghiêm ngặt.
An Mộc mang kính râm đi tới, vừa mới tới cửa đã nhìn thấy Đặng Vi cùng hội học sinh đang duy trì trật tự.
Đăng Vi đang vô cùng chờ mong nhìn nữ sinh bên cạnh, “Nghe nói vai Mị Nhi là do đạo diễn Lý Đông Thịnh đặc biệt tuyển chọn, là người mới, nhưng lại được đạo diễn Lý Đông Thịnh để ý đến, có lẽ sẽ trở nên vụt sáng! Không biết ai lại may mắn như vậy!”