Cô có thể tưởng tượng được việc anh làm, nhưng vẫn cứng cổ nói:
“ Phong Kiêu, tôi nói cho anh biết, trong từ điển của An Mộc tôi chưa từng có hai từ thỏa hiệp! Anh có thể làm khó tôi nhưng nhất định tôi sẽ không từ bỏ đâu!”
Nói xong câu đó, An Mộc quay người đi. Người đàn ông này rõ ràng là sắt đá, cầu xin hắn căn bản là vô dụng!
Vừa mở của phòng ra, đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông mặt áo đen chặn trước mặt cô.
An Mộc vừa thấy hai người đó liền quay đầu lại:
“ Phong Kiêu, anh có ý gì đây?”
Nụ cười trên mặt Phong Kiêu vẫn không đổi, chỉ là trong nụ cười đó ẩn chứa một cổ âm hàn khó nói. Trong mắt cũng phát ra một mảng lệ quang.
Trên đời này chưa có một người nà lại dám nói chuyện với anh như vậy! Phóng túng vật nhỏ này một hai lần thì cô liền leo lên đầu anh mà ngồi, xem ra anh phải cho cô biết thế nào là lễ độ rồi!
Môi mỏng của anh khẽ mở, giọng nói rõ ràng, nhẹ nhàng mà chậm rãi nhưng không kém phần lạnh lẽo khiến người khác phải run sợ:
“ Cô cho rằng đây là đâu, muốn đến là đến, muốn đi thì đi sao?”
Sắc mặt của An Mộc nhanh chóng thay đổi:
“ Anh muốn làm gì? Anh là đang bắt giữ người phi pháp đó!”
“ Bắt giữ người phi pháp?”
Phong Kiêu đứng lên. Thân hình cao lớn của anh tựa như một ngọn núi cao, đầy áp lực làm cho không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Anh đang bước từng bước một chậm rãi về phía cô, làm cho An Mộc cảm giác thấy một loại nguy hiểm tột cùng đang đến gần.
Anh đứng trước mặt An Mộc, hơi cúi đầu, khẽ hé môi:
“ An Mộc.”
Đây là lần đầu tiên Phong Kiêu gọi thẳng tên cô!
Giọng của anh tràng ngập từ tính, khan khan. Dưới tình huống này, cả người An Mộc có cảm giác muốn run lên.
Cô cắn chặt môi, dùng dức nhìn thẳng vào mắt anh.
Người đàn ông này, rõ ràng đang cười nhưng nụ cười kia, lại sâu không thấy đáy.
Gương mặt quyến rũ mị hoặc, đôi mắt lại lộ ra đôi phần sắc bén cùng hung ác nham hiểm, làm cô cảm thấy không rét mà run!
An Mộc cuối cùng cũng phát hiện, người đàn ông này thật đáng sợ!
Cô thật sự rất hối hận vì hành động ngày hôm nay. Lúc trước mỗi lần tiếp xúc, người đàn ông này tuy rằng tà mị nhưng lại chưa từng gây ra thương tổn cho cô.
Đến giờ phút này cô mới nhận ra rằng mình đã quá tự kỉ rồi! Cô chưa từng thật sự nhìn thấu được Phong Kiêu.
Phong Kiêu hắn vốn sẽ không khiêu khích mình! Là do mình một lần rồi lại một lần khiêu khích điểm mấu chốt của hắn, bây giờ hắn đã muốn nổi điên rồi!
Lưng An Mộc thoáng cái toát đầy mồ hôi lạnh. Cô cắn môi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, đứng thẳng tắp.
Không phải là cô không sợ nhưng khi chân chính đối mặt với cường giả, thứ kiêu ngạo từ trong xương tủy của cô không cho phép cô cúi đầu.
Khóe môi đang cong của Phong Kiêu đột nhiên biến mất, không còn tươi cười khiến cho gương mặt kia lộ hẳn ra vẻ lãnh khốc vô tình, anh lại nói, nói bằng một giọng điệu bá đạo mà âm lãnh:
“ Thời gian của ta rất quý báu, không rảnh mà bồi ngươi chơi trò mèo vờn chuột.”
Anh vươn tay, tùy ý đặt lên vai An Mộc:
“ Đối với những con chuột không nghe lời, tôi luôn có một biện pháp, đó là ăn chết không tha!
An Mộc giật mình hoảng sợ.
Ăn?
Người đàn ông này, quá khủng bố đi:
“ Anh, Anh muốn làm gì?”
Giọng nói của An Mộc rốt cuộc cũng run lên.
“ Phì!”
Người đàn ông đột nhiên lại cười, bàn tay đang đặt lên vai nàng đã dời lên đến má.
Phong Kiêu tiếp tục nói:
“ Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì con gái đâu, chỉ là, nếu cô không trở về ngoan ngoãn mà học hành thì tôi chỉ còn biện pháp là phải nhốt cô lại, cho đến khi nào cô khuất phục mới thôi!”