An Mộc lập tức nắm chặt tay.
Phim không hay?
Cô biết, loại phim truyền hình kiểu thần thoại về tình yêu chắc chắn không có nhiều chất lượng về nghệ thuật nhưng <<Đông Hoa công chúa>> là vai diễn đầu tiên của mình, là nhân vật đầu tiên giúp cô dấn thân vào giới nghệ sĩ!
Vậy mà bây giờ bộ phim ấy lại bị đối phương mở miệng nói không ngần ngại là không hay.
An Mộc cắn môi, rất lâu sau mới lên tiếng:”Cái gì?”
Hạ Tâm Băng nhìn chằm chằm vào cô, chợt nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy có bốn năm phần giống nụ cười của An Mộc, vào giờ phút này đem theo khí thế áp đảo tuyệt đối!
An Mộc tuổi còn nhỏ, bị bà ấy đêm khí thế ra chèn ép, sau đó liền nghe thấy Hạ Tâm Băng nói từng câu từng chữ:”Cô không thích hợp để dấn thân vào giới giải trí.”
Cô không thích hợp để dấn thân vào giới giải trí…..
Từng chữ một vang lên giống như muốn moi tim cô ra, làm cho An Mộc vô cùng xấu hổ, giận dữ và nhục nhã!
Những lời này phát ra từ một diễn viên có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong giới điện ảnh cùng thái độ chê cười!
An Mộc nắm chặt hai tay, trong lòng cô còn đang lặng lẽ run rẩy.
Hạ Tâm Băng vừa nói xong mấy lời đó, mọi người trong phòng đồng loạt ngây người, đờ đẫn nhìn hai người, không hiểu An Mộc đã làm gì không vừa ý Hạ lão sư để bà ấy nói ra những lời này.
Phải biết rằng những lời này của Hạ lão sư mà được đặng báo thì sự nghiệp điện ảnh của An Mộc trăm phần trăm sẽ xuống dốc không phanh!
Đường Cảnh định thần lại, trực tiếp đến đứng cạnh An Mộc, đối diện trực tiếp nhìn về phía Hạ Tâm Băng:”Hạ lão sư, xin hãy khẩu hạ lưu tình.”
Hạ Tâm Băng liếc Đường cảnh một cái, đôi mắt hơi nhíu lại,:”Tôi nhận ra anh hình như là cháu trai của Đường Hoa.”
Đường Cảnh gật đầu:”Là tôi”
Hạ Tâm Băng nhìn An Mộc, lại nhìn Đường Cảnh, phong thái và ánh mắt vẫn ung dung hào phóng, vẫn đẹp đẽ và quí phái vô cùng, bà cong môi, đang muốn nói gì đó, Dung Trạch rốt cuộc cũng định thần lại!
Tuy Hạ Tâm Băng là nữ thần, nhưng An Mộc và Đường Cảnh cũng là đến để tham gia tiệc sinh nhật của anh, trong bữa tiệc xảy ra chuyện không hay như vậy, Dung Trạch cũng muốn gánh vác một phần trách nhiệm.
Vậy nên Dung Trạch chạy tiến lên một bước, cười ha hả cắt ngang mấy người:”Hạ lão sư, bà không phải là đi tay không tới chứ?”
Hạ Tâm Băng liếc mắt nhìn Dung Trạch một cái, lúc này mới hơi mỉm cười, đi đến chỗ chiếc ghế sopha vừa rồi, từ trong túi lấy ra một hộp quà được bọc ngay ngắn:”Đương nhiên tôi sẽ không đi tay không mà đến rồi.”
Ánh mắt của An Mộc dừng lại trên món quà đó, đột nhiên nghĩ, bao nhiêu năm qua, ngày sinh nhật của cô chưa nhận được bất cứ món quà nào từ mẹ.
Cô đột nhiên nắm chặt tay, sau đó hất tay Đường Cảnh ra, hùng hổ đi tới chỗ Hạ Tâm Băng!
Không khí trong phòng vừa hòa hoãn được một lúc, Ngô Tư Tư cùng Đào Nhạc Hạo đứng quây quanh người Hạ Tâm Băng tận tình làm cho không khí bớt phần gượng gạo, lúc An Mộc đi tới, toàn bộ căn phòng lại lập tức được phen đờ đẫn.
Dung Trạch vội vàng đi đến bên cạnh An Mộc, nhỏ giọng lên tiếng:”Đường hạ, đừng làm loạn nữa, sự tình hôm nay cô yên tâm, tôi sẽ không truyền ra ngoài đâu.”
Lời này xem như làm cho An Mộc phần nào cam đoan.
Nhưng cái chính mà An Mộc muốn không phải sự cam đoan này.
An Mộc mỉm cười với Dung Trạch, ngại ngùng mở miệng:”Xin lỗi, hôm nay đã khiến cho tiệc sinh nhật của anh có phần không vui.”
Nói xong câu đó, cô trực tiếp đi về phía Hạ Tâm Băng, từng câu từng chữ kiên quyết phản kích:”Hạ lão sư, tôi thích hợp với giới giải trí hay không không phải do bà định đoạt.”
Giọng nói của cô vì phẫn nộ mà trở nên run rẩy, nói xong câu đó đột nhiên thấy tâm trạng có chút nhẹ nhõm phần nào, chậm rãi, giọng nói càng thêm kiên định:” Là do kĩ thuật diễn định đoạt.”
Toàn bộ căn phòng bỗng lặng ngắt như tờ.
Rất lâu sau, Hạ Tâm Băng mới đứng lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Dung Trạch:”Dung Trạch, gặp nhau tới đây thôi, tôi đi trước.”