Lăng Hi nhanh chóng cúi đầu, trong lòng cảm nhận được vị trí của An Mộc trong lòng lão đại, cảm thấy khiếp sợ, “Vâng”
Tất cả đều bố trí thỏa đáng, chỉ chờ buổi gặp mặt ngày mai!
-----o0o-----
Khách sạn Oss, tầng cao nhất, 9 giờ sáng.
Khách sạn Oss là sản nghiệp của Nicolas, cho nên người ở nơi này, cũng là người của gã.
Gã chờ trong phòng đã hẹn, người phía sau cong eo, thập phần cung kính mở miệng, “Bá tước, Phong cũng quá không có quan niệm thời gian, dám để ngài chờ cậu ta. Chúng ta nhất định phải cho cậu ta một cái giáo huấn”
Nicolas tay cầm xì gà, hung hắn rít một ngụm, trong sương khói lượn lờ, dung mạo của gã càng thêm xuất sắc, môi hồng nhuận, giống như vừa uống máu xong.
Khóe môi gã khẽ cong, cười nói: “Phong là một nhân vật lớn, nhưng là lúc này đây, nhân vật lớn này, sắp phải cầu xin tôi”
Cấp dưới nhanh chóng tiếp lời, “Chính là như vậy!”
Đồng hồ chỉ hướng 9 giờ, tương đương với chín tiếng chuông, liền nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang.
Tiếng bước chân vang lên, cửa liền lập tức mở ra.
Phong Kiêu mang một chiếc mặt nạ màu bạc, bước vào phòng. Nicolas tắt điếu xì gà trong tay, nhanh chóng đứng lên, “Phong, cậu cũng thật đúng giờ”
Khóe miệng Phong Kiêu vẫn như cũ ngậm ý cười, dùng tiếng Anh mở miệng, “Tôi luôn luôn đúng giờ”
Động tác của Nicolas dừng lại một chút, nhìn anh ngay cả lời nói khiêm tốn cũng không có, lại duỗi tay ra, bắt tay với đối phương.
Sau đó Nicolas nhìn về chỗ ngồi bên cạnh, “Mời ngồi”
Phong Kiêu ngồi đối diện với Nicolas.
Phòng đàm phán này, thật ra chính là một phòng họp, nhưng bởi vì đàm phán ít người, không gian tương đối nhỏ.
Bên trong chỉ có một cái bàn trà lớn, vây quanh là mấy cái sô pha da thật. Phong Kiêu ngồi đối diện Nicolas, vừa ngồi xuống, liền bắt chéo chân, thoải mái dựa vaof phía sau, hai tay nhàn nhã nắm, đặt ở trên đùi.
Tư thái ưu nhã, lại lộ ra một loại thích ý, khiến cho người ta cảm thấy thái độ của như anh tới gặp bạn già, cũng không phải là tới cầu người.
Nicolas thấy thái độ của anh, hơi hơi mỉm cười, “Phong, cậu vẫn luôn lãnh khốc như vậy! Trách không được Banni vẫn luôn nhớ thương cậu”
Phong Kiêu nghe đến đó, tròng mắt hơi co rụt lại.
Banni chính là em gái của Nicolas, chính là cô gái bị Phong Kiêu bắn súng vào cánh tay, hiện tại vẫn còn đang nằm viện.
Nicolas nhắc tới Banni, chính là vì muốn Phong Kiêu cho gã một lời giải thích.
Hôm nay Phong Kiêu tới cầu người, ngày đó kiêu ngạo như vậy, đích xác là không nên.
Phong Kiêu cong môi, nhìn về phía Nicolas, “Thực xin lỗi, chỉ là anh vẫn nên cảnh cáo Banni của anh, tôi luôn luôn chán ghét phụ nữ đến gần. Ngày đó nếu không phải là cô ấy, vậy chắc chắn họng súng của tôi không phải nhắm vào cnahs tay của cô ấy, mà là trái tim”
Nicolas nghẹn họng.
Không ngờ Phong Kiêu lại kiêu ngạo đến vậy!”
Nếu không phải xem mặt mũi của mình, cậu ta liền sẽ giết em gái của mình?
Sắc mặt Nicolas cứng đờ.
Lần trước ở sân bay ngẫu nhiên gặp được, Banni đi quyến rũ cậu ta, bản thân biết rõ Phong không thích phụ nữ, lại vẫn như cũ không nhắc nhở Banni. Nhưng khi đó Phong Kiêu thật là đã cấp cho mình vài phần mặt mũi.
Nhưng không ngờ tới sau cậu ta lại đột nhiên làm khó dễ, hôm nay lại là thái độ cường thế như vậy, chẳng lẽ... Cậu ta không muốn lô hàng này?
Không đúng, không đúng!
Không muốn lô hàng này, cậu ta căn bản sẽ không đi vào nơi này. Cho nên nói cậu ta có chỗ dựa nào sao?