“Được rồi, tháo trang sức ra trước đi, muốn nói chuyện gì thì tối nay chúng ta mời Đường Hạ ăn cơm, để cho cô ấy nói rõ ràng.” Lý Mạt Mạt nói xong liền nhìn An Mộc, “Cùng trường một năm mà cậu giấu kỹ quá đi!”
An Mộc ngẩng cao đầu, “Đó là do các cậu không phát hiện ra, tớ chưa bao giờ nói tớ không phải là Đường Hạ!”
“Cắt! Mỗi ngày giấu đầu hở đuổi ở chỗ nào làm sao bọn tớ biết được!”
An Mộc giải thích, “Hoàn cảnh của tớ lúc đó hơi đặc biệt một chút.”
Năm đó An Mộc ở thành phố C đã gây ra một hồi phong ba lớn, Lý Mạt Mạt liền hiểu rõ nỗi niềm khó nói của cô, giờ phút này nghe cô nói vậy thì cô lập tức im bặt.
Mọi người ở đây đều đến thì thành phố C, vì thế đám người không còn xoáy vào vấn đề này nữa.
An Mộc đang muốn tháo trang sức thì có tiếng gõ cửa.
Lý Mạt Mạt sửng sốt, mở cửa phòng.
Bên ngoài là một nam sinh hớt ha hớt hải, nhìn thấy An Mộc thì đỏ bừng mặt,”Đường, Đường Hạ, tôi, tới là để nói cho các bạn, nữ sinh vừa nãy bước ra khỏi đây đã gọi cho tòa soạn báo, nói bạn ở trong này, tôi muốn nhanh chóng thông báo cho các bạn, chưa gì phóng viên đã đến tận cửa rồi.”
“Cái gì cơ!” Lý Mạt Mạt kêu lên, “Đặng Vi đồ vô lại!”
An Mộc cũng nhíu mày.
Ngày đó ký ước với Ngôn Phi Thần, cô đã nói tooàn bộ đều nghe theo Ngôn Phi Thần.
Chính mình vừa rồi lên sân khấu diễn xuất, về lý thuyết, nên thông báo cho Ngôn Phi Thần một tiếng, nhưng việc gấp thì phải tùy cơ ứng biến, cô liền quên mất, nhưng nếu việc này bị lên báo chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con đường danh vọng mà Ngôn Phi Thần đã chỉ ra cho cô.
Hơn nữa…
Được rồi, An Mộc cảm thấy chính mình là một sự phiền toái, từ ngày ký ước đến giờ cô đã gây ra bao nhiêu sự phiền toái cho Ngôn Phi Thần rồi?
Lần này lại xấu hổ rồi!
Cho nên, An Mộc lập tức nóng nảy, cô lễ phép cảm ơn nam sinh kia, sau đó nhìn Lý Mạt Mạt trấn định mở miệng, “Y phục sẽ trả lại cho cậu sau.”
Ngay lập tức cô quay đầu túm chặt lấy Phong Kiêu chạy về phía cửa, “Bọn tớ đi trước!”
Ngoài cửa bởi vì biết Đường Hạ ở trong này nên đã tụ tập rất nhiều người, đám người kiễng chân muốn nhìn thấy Đường Hạ ngooài đời.
Ai cũng không ngờ, cửa đột nhiên mở thì Đường Hạ lại chạy vọt ra ngoài, cô còn kéo thêm một người đàn ông, tốc độ cực nhanh, làm cho đám người không kịp cầm điện thoại với máy ảnh lên, hai người họ dần dần biến mất khỏi nơi đó!
Đám người trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng An Mộc và Phong Kiêu.
……………….
An Mộc một tay nâng váy, một tay túm lấy Phong Kiêu chạy, rốt cuộc cũng tới bãi đỗ xe.
Cô dừng lại, khom lưng, chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, sau đó quay đầu nhìn xem có phóng viên chạy theo hay không, mới thở hắt ra.
Giờ là tháng 9, hai người măc đồ cổ trang đều là mấy lớn quần áo, chạy quãng đường dài như vây cô cảm thấy quần áo đều ướt đẫm mồ hôi rồi.
Lại nhìn Phong Kiêu, người đàn ông này vẫn sáng láng như vậy, hơi thở đều đều, không thấy nửa phần chật vật!
An Mộc luôn tự tin sức khỏe của mình không tồi, vậy mà bây giờ…
So ra với người ta thực là tức muốn chết!
Hô hấp một lát cũng bình thường trở lại, An Mộc lúc này mới đứng thẳng lên, xoa mồ hôi trên trán, ngay lúc Phong Kiêu cho rằng cô đang muốn nói gì đó, thì cô lại hỏi “Lớp trang điểm của em có phải nhòe đi rồi không? Có phải rất xấu không?”