“Người diễn viên này tên gọi là gì? Vì sao trước kia chưa nghe nói qua?”
Mấy cái giọng nói nữ bắt đầu lải nhải.
Lý Mạt Mạt lại lộ ra nụ cười chứa ý tứ hàm xúc: “Nhóm người các cô, thế nhưng không biết tên gọi cô ấy là gì sao?”
“Cậu biết không? Mau nói, còn có phim truyền hình khác sao?”
Lý Mạt Mạt có chút đắc ý ngửa đầu, trong tay mình có tài liệu, cảm thấy mình rất kiêu hãnh, “Cô ấy gọi là Đường Hạ! Ta ngày hôm qua tra Baidu…… Ai ai, các cô làm gì, như thế nào không nghe ta nói?”
Mấy nữ sinh ở hàng phía trước, một đám cầm lấy điện thoại, bắt đầu tra Baidu để tìm diễn viên Đường Hạ.
Lý Mạt Mạt thở dài, nhìn về phía An Mộc, “Này các cô, ai, An Mộc ta nói cho cô a, Đường Hạ là người mới, cô ấy chưa diễn xuất qua cái phim truyền hình gì đó đâu.”
Mấy nữ sinh ở hàng phía trước quay đầu lại, thở dài, “Đúng vậy, hơn nữa tra Baidu cũng không có bài viết của cô ấy? Cũng không có bất cứ tư liệu nào về cô ấy hết!”
“Cô ấy rốt cuộc là ai? Đang làm gì?”
Mắt thấy một đám người lại lần nữa ríu rít nói tiếp, trong lòng của An Mộc, đột nhiên liền tuôn ra một dòng nước ấm áp.
Nhóm người này thích cô.
Việc này cô điều biết, đôi mắt của cô lóe sáng lên.
Từ năm mười tuổi bắt đầu vào ở nhà Phong gia, trên thế giới này, liền không có bất cứ người nào thích cô, chú ý tới cô.
Loại cảm giác được thích này, hóa ra thật sự tốt như vậy!
An Mộc cầm lấy điện thoại, bắt đầu xem xét, bất quá thời gian trôi qua mấy tiếng, thế nhưng liền có người thiết lập thiệp cho cô.
Bên trong thiệp, chỉ có ít ỏi mấy mục nói về phim truyền hình xuống dưới là mấy hình ảnh, nhưng mỗi một mục, đều xa hoa lộng lẫy.
Phía dưới, đã hơn vạn câu trả lời!
Một đám vào, toàn bộ đều khích lệ cô.
Trong lòng của An Mộc, là đắc ý.
Loại cảm giác hưng phấn này, vẫn luôn liên tục đến khi lão sư tiến vào phòng học, ho khan vài cái, lớp học lúc này mới tốt được một chút.
Những chương trình học hôm nay, nhất định không có người nào nghe.
Vừa mới thoát khỏi chương trình học cấp 3 hết sức khô khan, sinh viên năm nhất, đối với những việc này đặc biệt chú ý, một đám thiếu kiên nhẫn bắt đầu thảo luận.
Lão sư nhìn thấy tình huống này, dứt khoát bắt đầu điểm danh.
Chờ đến lão sư điểm danh xong, tiết thứ hai cũng bắt đầu, An Mộc nhìn nhìn lão sư, lão sư đi qua, viết trên bảng, thân thể của An Mộc lặng lẽ ngồi xổm xuống, tính toán từ cửa sau trốn ra.
Bả vai đột nhiên bị người nào vỗ.
An Mộc hoảng sợ.
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Lý Mạt Mạt, nhỏ giọng mở miệng, “Cô ở lại?”
An Mộc nhíu chặt lông mày, đối với Lý Mạt Mạt làm tư thế cầu xin tha thứ, mở miệng nói cho đối phương, “Ta có việc.”
Lý Mạt Mạt là lớp trưởng, phụ trách lớp là kỷ luật. Theo lý thuyết, là không thể cho cô rời đi.
Lý Mạt Mạt nhìn nhìn cô, cuối cùng thở dài, vẫy vẫy tay.
Trong lòng của An Mộc sinh ra một cổ cảm kích, cô thuận lợi rời khỏi phòng học.
Ra cửa, kêu xe taxi, đi đến Đế Hào.
Trang điểm gì đó, ở trên xe taxi làm luôn.
Xuống xe, đầu tiên là đi đến buồng vệ sinh, thay đổi quần áo, lúc này mới đi ra, hướng lầu ba phòng VIP đi vào.
Đế Hào là thành phố C xa hoa nhất, đồng thời, cũng là nơi ẩn nấp, không có bất cứ đội paparazzi(chó săn) gì có thể đuổi tới nơi này.
An Mộc đi đến phòng 301, gõ cửa một cái.
Cửa rất nhanh liền mở ra, An Mộc đi vào trong, phòng có năm, sáu người đàn ông, liền đồng loạt nhìn qua chỗ cô đang đứng.
Nhìn cô được một lúc, trong mắt mọi người đều hiện ra sự kinh sợ.
Lông mày của An Mộc cứng lại, cảm thấy có điểm không thích hợp.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe được giọng nói nữ vang lên, “Thực xin lỗi a, xin lỗi, ta đã tới chậm.”
An Mộc quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Ngọc Khiết đang đi vào, cô ta thấy An Mộc, trong ánh mắt hiện ra vẻ đắc ý.