Kết hôn?
An Mộc nghe hai chữ đó có hơi sửng sốt.
Khi ở thành phố C cũng từng nghe tin Phong Kiêu muốn kết hôn nhưng cô chưa từng nghĩ tới cô gái đó lại chính là mình.
Hiện tại, anh ta nói ra những lời này, An Mộc cắn môi:”Chúng ta kết hôn, vậy vị hôn thê của anh phải làm sao bây giờ?”
“Vị hôn thê?” Phong Kiêu nhướng mày.
“Thì khi ở thành phố C, anh đã tung ra tin muốn kết hôn với một cô gái, mọi người đều nói đó là Hạ Thiên.”
Phong Kiêu dở khóc dở cười:”Hạ Thiên là ai tôi còn không biết. Từ đầu đến cuối, người tôi muốn kết hôn cùng đều là An Mộc, vẫn luôn là em.”
An Mộc, vẫn luôn là em…..
Khi nói mấy chữ đó, Phong Kiêu cố gằn giọng, hơi thở hơi gấp gáp, tiếng nói trầm ấm đầy thổn thức, hơn nữa lúc này anh ta đang mặc một chiếc áo tắm dài, tỏa ra mùi hương gợi cảm, làm An Mộc không nhịn được, nuốt nước miếng đánh ực.
Cô nhấp môi cười:”Tôi không tin, tôi căn bản vẫn chưa đủ tuổi pháp lí để kết hôn, sao anh có thể kết hôn cùng tôi được? Hơn nữa lúc ấy anh lại….”
Mấy chữ “anh lại không thích tôi” tạm thời không thốt ra được.
Bởi vì An Mộc đột nhiên ý thức được, từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, người đàn ông này đối với cô rất tốt, chưa hề làm gì quá đáng quá.
Rốt cuộc thì,,,,,,Anh ta vẫn luôn chiều chuộng cô, vẫn luôn nhân nhượng cho mọi chiêu trò của cô.
An Mộc cắn môi, rõ ràng anh ta muốn mình động lòng trước nhưng thực ra chính anh ta đã động lòng trước rồi.
Tình yêu trước giờ không phải lúc nào cũng công bằng, anh động lòng trước liền sẽ bị tổn thương nhiều hơn, ngẫm lại chính mình trong khoảng thời gian này, nội tâm dường như thực sự hỗn loạn…..
Nhìn lại người đàn ông trước mặt, An Mộc đột nhiên cảm thấy vô cùng lưu luyến.
Lưu luyến đến nỗi chỉ đi đến trường là thủ tục nhập học rồi lại trở về cũng cảm thấy có chút nhớ nhung.
Người ta nói trong tình yêu, khi cãi nhau sẽ làm cho tình cảm trở nên dằn vặt nhất, cô cảm thấy lúc này chính mình và Phong Kiêu đang ở trong tình huống đó.
Phong Kiêu đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy mê hoặc, An Mộc cảm thấy bước chân thực sự vô cùng nặng nề, liền đứng chôn chân tại chỗ.
“Cái này em không cần lo lắng, tôi xử lí được.” giọng nói trầm ấm của Phong Kiêu đem thần trí An Mộc đang lơ lửng lập tức kéo về thực tại.
“Sao cơ?” An Mộc lúc này mới ý thức được rằng Phong Kiêu đang nói đến chuyện kết hôn lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng tấy lên,:”Anh đã cầu hôn đâu, vậy nên tôi mới không đồng ý gả cho anh!”
Nói xong cô quay người định rời đi, đáng tiếc, vừa mới di chuyển được một chút, cánh tay đã bị người đàn ông túm chặt, anh ta hơi dùng sức, xoay người cô lại, cả người cô thoắt cái đã ngồi trọn trên đùi anh ta, còn chưa kịp mở miệng nói gì, bờ môi lại lần nữa bị anh bá chiếm.
Nụ hôn này An Mộc cảm thấy nhiệt huyết trong Phong Kiêu đã lên đến cực điểm, đầy đắm say, cuồng vọng, làm cô không nhịn được bắt đầu đáp lại.
Nụ hôn dứt, An Mộc càng không nghĩ sẽ rời khỏi Phong Kiêu, cô hiện tại cảm thấy tựa như còn hận không thể mua keo cao su để dính bọn họ bên nhau.
An Mộc đột nhiên ngẩng đầu:”Chú út…..”
“Có phải em nên đổi cách xưng hô không?” Phong Kiêu đột nhiên mở miệng.
An Mộc khựng lại:”Tôi nên gọi anh là gì bây giờ?”
Nói xong liền bỡn cợt:”Chồng yêu?”
“Muốn chết à!” người đàn ông nghe thấy hai chữ đó đôi mắt hẹp dài nhíu lại, nhìn mặt cô giảo hoạt cười cười, thần trí thực sự bị rung động, lại lần nữa phong tỏa môi cô.
Hai người gắn chặt lấy nhau, thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, nghĩ đến Lý Mạt Mạt cùng bao nhiêu người còn đang chờ mình ở trường, lại thấy hơi áy náy, cũng có chút muốn rời đi.
An Mộc nắm lấy tay Phong Kiêu, lưu luyến không rời đi đến chỗ cửa, dường như rất lâu sau vẫn không muốn rời đi!
Hơn nữa Phong Kiêu bận rộn như vậy, mấy ngày nay đều làm việc cả ngày ở công ti, được nghỉ có mấy ngày, vậy cô phải làm sao để có hoàn thành công việc sẵn sàng cho khai giảng bây giờ?