An Mộc nhìn anh: "Em không muốn anh rời đi."
Khóe môi Phong Kiêu câu lên: "Anh cũng không nỡ."
Không nỡ, hai người giống như keo dính cũng phải tách ra.
An Mộc ăn điểm tâm cùng Phong Kiêu, sau đó lưu luyến không muốn rời khỏi nhà hàng.
Thời điểm xuất hiện ở phim trường, đều mang theo một loại cảm xúc phiền muộn, may là tâm tình hiện tại của An Mộc đã khống chế bớt lại rồi, vừa tiến hành công việc là quên hết mọi sự, cho nên một ngày trôi qua rất nhanh.
Buổi tối kết thúc công việc, cô vội vội vàng vàng chạy về khách sạn.
Mở cửa phòng khách sạn ra, bên trong trống rỗng, Phong Kiêu đích thật là đi rồi.
An Mộc lập tức giống như bị rút đi khí lực toàn thân, vô lực nằm ở trên giường, ngay cả sức lực tắm rửa cũng không có.
Rõ ràng là đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt nhưng phải chịu cảnh cách xa nhau như vậy rất đau khổ a, An Mộc vùi đầu vào trong chăn, dùng sức ngửi một cái, sau khi ngửi thấy được mùi của Phong Kiêu, lúc này mới cảm thấy an tâm lại.
Những ngày kế tiếp của An Mộc trôi qua khá là đơn điệu.
Công việc mỗi ngày ngoại trừ quay phim, chính là quay phim, buổi tối trở về nói chuyện phiếm với Phong Kiêu, sau đó trong lòng An Mộc ngập tràn mong ngóng Phong Kiêu có thể trở lại nhìn cô một lần.
Nhưng một tháng trôi qua, Phong Kiêu vẫn không tới, anh giống như biến mất vậy, ngày đó xuất ngoại, hai người căn bản là không gọi điện thoại cho nhau.
Tiến trình qay phim vô cùng tốt, kỹ năng của Đường Cảnh cũng có chỗ thể hiện, hơn nữa An Mộc với hắn đảm nhận vai nam nữ chính, cho tới bây giờ không có chén ép nhau, thậm chí còn hướng dẫn cho Đường Cảnh.
Cho nên quay một tháng, miệng đạo diễn Thạch Tiểu Phong lúc nào cũng cười, khóe miệng gần như kéo tới mang tai.
Lại qua nửa tháng, phân cảnh diễn trên căn bản đã hoàn thành, chỉ còn lại có một ít phân cảnh nhỏ cần lưu lại quay sau.
Ngày đó, An Mộc vừa mới đến tổ diễn, liền thấy tất cả mọi người nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Thời điểm An Mộc cảm thấy kinh ngạc, một giọng nữ phía trước truyền tới: "Đường Hạ, cô tới quá trễ rồi đấy, Thạch đạo diễn đã chờ cô hơn nửa ngày rồi."
An Mộc ngẩng đầu, khi nhìn đến người phụ nữ trước mặt, đồng tử rụt lại!
Người phụ nữ kia có mái tóc xoăn, xinh đẹp thời thượng, dĩ nhiên là Lưu Tử Kỳ!
Tử Kỳ tại sao lại tới nơi này?
Dường như nhìn ra nghi vấn của cô, Lưu Tử Kỳ mở miệng cười: "Tổ diễn của chúng tôi phải lấy phân cảnh ở chỗ này, vừa vặn tổ kịch của cô cũng ở đây, nghe nói cô ở đây nên tôi tới chào hỏi."
Chào hỏi là giả, đến dò hỏi tình hình mới là thật đi!
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía này, An Mộc cũng cho Lưu Tử Kỳ đẹp mắt, cười híp mắt nhìn cô ta: "Hừm, chào cũng đã chào rồi, Lưu lão sư còn có việc gì sao?"
Lưu Tử Kỳ như quen thuộc tiến lên một bước, cười híp mắt mở miệng: "Là như thế này, tối hôm nay chúng tôi có mở tiệc, tôi cũng đã mời tổ kịch của cô rồi, đến lúc đó cô cũng cùng đi chứ?!"
An Mộc vừa muốn từ chối, Lưu Tử Kỳ lại cười híp mắt mở miệng: "Đường Hạ, đừng nói một chút mặt mũi cũng không cho tôi chứ!"
An Mộc nhất thời im lặng.
Bản thân cô không đi đoán chừng tất cả mọi người đều cho rằng cô bất kính với trưởng bối!
Chỉ là... Cô ta mời cô tham gia tiệc rượu, mục đích là gì chứ?
An Mộc không ngăn được lòng hiếu kỳ của mình, hơn nữa ngược lại có Âu Dương Sát Sát ở bên cạnh, liền dứt khoát đi xem sao.
Lần này không đi, lần sau cũng sẽ bị người mưu hại.
Thế là An Mộc gật đầu.
Nhận thấy cô đáp ứng, lúc này Lưu Tử Kỳ mới thỏa mãn rời đi, để lại cho cô một địa chỉ quán rượu.
Thời gian tới, An Mộc liền dẫn theo Âu Dương Sát Sát đi tham gia tiệc rượu.