An Mộc cúi đầu, che dấu thân hình, khẽ trốn trong bụi cỏ, hướng về phía bên kia mà đi.
Chúng quanh đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi cũng tiếng xì xào của hoa cỏ.
Bên tron bóng tối, lỗ tai của An Mộc nhạy cảm hết mức, ngay cả khứu giác đều tăng phần nhạy bén, cho nên rất nhanh cô đã ngửi được mùi máu tươi.
An Mộc đột nhiên lo lắng.
Đây là máu của ai a?
Cô mở to mắt ra nhìn, tiếp tục bò về phía trước, nhưng căn bản là không nhìn thấy ai cả.
An Mộc nóng nảy lên.
Chẳng lẽ Phong Kiêu đã bị giết chết rồi? An Mộc nhịn khồn được thấp giọng kêu:
“ Chú út....!”
Không một ai đáp trả.
An Mộc cắn chặt răng, đề cao thanh âm:
“ Chú út!!!”
Chung quanh vẫn yên lặng như cũ. Toàn thân An Mộc nóng nảy, thanh âm lại đề cao thêm một chút:
“ Chú út....Ôi!”
Sau lưng đột nhiên có một thân hình ập tới, một phen bit kín miệng cô. An Mộc mở to hai mắt nhìn, đôi chân đá loạn lung tung, trong lòng đã sợ hãi đến tột cùng, tưởng chừng như hồn sắp lìa khỏi xác thì lúc này bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc:
“ Là tôi.”
An Mộc nhanh chóng an tĩnh lại, lúc này trên người anh dính đầy máu, không biết là của anh hay của người khác, tây trang trên người anh đã cởi, áo sơ mi trắng bên tỏng đã bẩn đến không thể nhìn được.
Đôi mắt hẹp dài của anh, chiếc mũi cao kiên quyết, còn có đôi môi mỏng hồng nhuận, một gương mặt phấn điêu ngọc mài thế này lại xộc lên khí thế của quân nhân tiền triều.
Bất quá, bây giờ không phải là thời điểm để mê muội, An Mộc khẩn trương kéo áo anh, đè thấp gióng nói:
“ Chú út, anh không sao chứ?”
Đôi mắt Phong Kiêu nhíu lại.
Vừa rồi anh đã xử hết bọn sát thủ, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân xào xạc từ phía bên này.
Anh yên lặng, không một chút tăm hơi định thủ tiêu từ phía sau, ngay thời điểm anh định nổ súng liền nghe được tiếng kêu quen thuộc của cô.
Một khắc kia, Phong Kiêu cũng không rõ được tâm trạng của mình là gì nữa. Cái người phụ nữ này!
“ Tại sao em lại quay lại đây?”
An Mộc cảnh giác nhìn bốn phía, liền nghe thấy giọng điệu dò hỏi của người đàn ông. An Mộc quay đầu lại liền nhìn thấy cặp mắt thâm thúy kia đang nhìn mình.
Cô cắn môi, không trả lời vấn đề của hắn:
“ Chú út, đám người kia thế nào rồi?”
Phong Kiêu bắt lấy cổ tay cô:
“ Đã chết rồi.”
“Đã chết?”
Tròng mắt An Mộc co rụt lại, tiếp theo liền nghe được tiếng huýt sáo, liền tục ba đoạn.
Phong Kiêu đáp trả một cái, liền có người đến đây.
“ Thiếu gia.”
Thanh âm của Vệ Uy tràn ngập tự trách:
“ Thuộc hạ bất tài.”
Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng:
“ Tổng cộng là mười ba cổ thi thể, xử lí hết đi.”
“ Vâng!”
Phong Kiêu đứng lên, nhìn những vết bẩn trên người, hơi trầm mặt.
An Mộc vẫn còn ngây ngốc quỳ rạp trên mặt đất, chỉ sợ không cẩn thận một chút thì liền có một viên đnạ bán nát đầu mình. Vệ Uy thấy hai người đều mang thần thái thoải mái, nhìn cô thì lại khẩn trương hỏi:
“ Không có việc gì chứ?”
Phong Kiêu cúi đầu nhìn khuôn mặt bị dọa sợ trắng bệch của cô, thân thể run rẩy không ra gì, đột nhiên, tâm đang cứng rắn cũng trở nên mềm đi một ít.
“ Được rồi, đi thôi.”
Nói xong anh liền tiến về phía trước mà đi, anh đi được hai bước quay đầu lại nhìn thì thấy cô vẫn ngồi ở đó, mày liền nhăn lại, sau đó liền nghe thấy tiếng nức nở điềm đạm đáng yêu của cô:
“ Tôi, tôi dậy không nổi.”
Một câu vừa nói xong, những người đang xử lí thi thể xung quanh liền ngừng động tác.
Nhưng khi ánh mắt Phong Kiêu đảo qua, đám người kia lập tức chuyện ai nấy làm.
Bất quá.....bả vai người nào người nấy đều run rẩy đến lợi hại.
Ngay cả trên khuôn mặt không cảm xúc của Vệ Uy cũng hiện lên ý cười trong đôi mắt.