Người kia vừa nói vừa đi vào trong phòng ngủ, An Mộc đột nhiên nổi máu công kích!
“Tên kia! Vậy mà anh còn dám chiếm tiện nghi của tôi!”
Nói xong, chổi lông gà trong tay liền hướng tới thân hình kia định đánh một cái!
Tốc độ của cô rất nhanh, khẳng định có thể đánh trúng mặt đối phương.
Nhưng không ngờ, thân hình kia nhanh chóng nghiêng sang một bên, sau đó cánh tay An Mộc đã bị một bà tay to nắm chặt.
Tiếp theo, một mùi hương quen thuộc liền truyền tới cánh mũi cô là An Mộc tức khắc ngây ngẩn, “Chú út?!”
Nhưng lúc này, một cánh tay khác đã vươn tới, trong phòng mờ mịt không nhìn rõ, tiếp theo lại nghe được một tiếng động giống như chổi lông gà đã đánh trúng vào thứ gì đó, cô đã đánh vào người Phong Kiêu!
An Mộc hoảng sợ, chạy nhanh bật đèn, liền nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của người đàn ông, may mà vết đánh cũng không mạnh lắm, chỉ vút qua bộ tây trang không thì…..hậu quả thật không dám tưởng tượng!
An Mộc ném đồ vật trong tay xuống, vội vàng đi đến bàn trà cầm lấy chiếc khăn, xấu hổ vừa cười vừa lau vết bẩn trên áo Phong Kiêu, “Sao anh lại tới đây? Đã ăn cơm chiều chưa? Có phải rất mệt không?”
Lửa giận của Phong Kiêu rốt cuộc cũng hòa hoãn theo những câu hỏi quan tâm của An Mộc.
Anh nhìn bộ dạng của An Mộc, thật là dở khóc dở cười, nhiều lúc rất nhanh nhẹn nhưng cũng có những lúc lúng túng không kịp phản ứng.
Rõ ràng đã nhận ra anh làm cho anh nghĩ rằng nếu thế thì sẽ dừng tay, ai ngờ cô ấy vẫn hạ chổi lông gà tấn công mình như vậy.
Khóe môi kí vẫn nở một nụ cười cứng đờ, đôi mắt hẹp dài của anh đảo qua, một tay nắm lấy bàn tay An Mộc, kéo tới mép giường, ngữ khí cực kì nghiêm túc mở miệng, “Có người quấy rầy em sao?”
Nếu không cô gái nhỏ này sao lại phản ứng gay gắt như vậy?
An Mộc thở dài, biết là sẽ không thể giấu được Phong Kiêu, nhưng nhìn bộ dạng phong trần đầy mệt mỏi của anh, An Mộc cũng không định nói câu chuyện không vui đó ra, liền chuyển chủ đề, “Anh ăn cơm chưa? Tại sao lại tới đây?”
Đôi mắt phượng sắc bén nhanh chóng trở lại vẻ ôn hòa.
Phong Kiêu biết, nếu giờ không trả lời cô ấy, cô gái nhỏ này sẽ nhắc nhở anh đến ngày mai mất.
Vì vậy Phong Kiêu mở miệng, “Rồi, cơm chiều ăn rồi, không ăn khuya.”
An Mộc quyết định phải làm cho Phong Kiêu ăn khuya.
Cô nhếch miệng cười, chạy nhanh vào trong lấy điện thoại của khách sạn gọi một phần ăn khuya tới.
Phong Kiêu nhân lúc này, đi vào trong tắm rửa.
Trong khi Phong Kiêu đang tắm, cửa bị gõ vang, An Mộc đi ra mở cửa, là phục vụ của khách sạn mang đồ ăn tới.
“Tôi tự mang vào cũng được. Cảm ơn.” Người phục vụ khách khí đứng ngoài cửa, không tiến vào.
An Mộc kéo chiếc xe đẩy, vừa định đẩy xe vào phòng, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.
Diêu Căng vẻ mặt buồn bực, mở miệng đầy ý châm chọc mỉa mai, “Tiểu Hạ, đã muộn thế này rồi còn ăn khuya, chắc chắn ngày mai bộ mặt sẽ sưng lên.”
Trong thời gian quay phim, nhất định phải hạn chế đồ ăn.
Đừng nói đến diễn viên nữ, ngay cả diễn viên nam, sau 9 giờ tối, đều phải tránh uống nước, để tránh hôm sau khuôn mặt không sưng vù, rất khó trang điểm.
Đôi mắt An Mộc còn không thèm ngước lên, “Cảm ơn Diêu tiền bối!”
Diêu Căng ngó vào phòng, “Ồ, vậy sao vừa rồi hình như tôi có nghe thấy tiếng ai đó tiến vào phòng của cô thì phải?”
Nói xong đôi mắt liền cố tình đảo qua căn phòng một lượt, “Là ai thế? Bạn trai sao?”
An Mộc cười tủm tỉm nhìn anh ta, “Diêu tiền bối nhìn thấy có người sao?”
Diêu Căng gật đầu.
An Mộc cười hì hì mở miệng, “Vậy chứng tỏ có chuyện rồi.”