Giọng nói của Phong kiêu truyền tới, “Hửm?”
An Mộc lập tức lặng lẽ hành quân. Nghĩ đến sắc ngôn anh nói, tim liền đập nhanh hơn, gương mặt ửng đỏ, nửa ngày sau mới ngượng ngùng mở miệng, “Chỉ được một lần thôi đấy”
“Được” Phong Kiêu mở miệng.
An Mộc nhớ đến một lần ở trong phòng tắm lập tức mở miệng, “Em là nói, một lần đó, không phải là một lần kia!”
Phong Kiêu trêu chọc cô, “Cái kia là cái nào?”
Khuôn mặt nhỏ của An Mộc đỏ bừng, “Chính là cái kia á!”
“Cái nào cơ?”
“Aaaa, em không để ý đến anh nữa!” An Mộc vùi đầu vào trong chăn, quá xấu hổ rồi quá xấu hổ rồi!
Phong Kiêu dường như cũng biết cô thẹn thùng đến mức tận cùng, nếu còn tiếp tục trêu chọc sẽ thẹn quá hóa giận, cho nên nhỏ giọng cười hai tiếng.
Nụ cười của anh, trầm thấp, manh theo từ tính, xuyên qua đường dây diện thoại, càng thêm vẻ đặc thù. Loại thanh âm này, truyền tới tai An Mộc, thế nhưng lại khiến cô ngay cả chân tóc cũng có chút tê dại.
Có lẽ không khí trong chăn quá loãng, cũng có lẽ vì đề tài vừa rồi quá kích bạo, An Mộc cảm thấy thân thể có chút nóng, đầu từ trong chăn ló ra, hô hấp một chút không khí trong lành.
Lúc này mưới chậm rãi mở miệng, “Chừng nào thì anh về?”
Phong Kiêu trầm mặc một chút, “Làm sao vậy?”
“Em nhớ anh”
“Anh cũng nhớ em”
Một câu nói đơn giản, lại nói ra từ miệng anh, khiến cho An Mộc cảm thấy tim đập nhanh. Vì che dấu sự khác thường của mình, cô nói sang chuyện khác, ngữ khí trở nên hung hăng, “Này, anh có mua quà cho em không?! Không có quà, anh cũng đừng mong tiến vào cửa phòng em!”
Phong Kiêu ở nước ngoài, lúc này chính là mặc áo ngủ, nằm trên ghế trúc ở ban công. Trên ngũ quan tinh xảo, hơi thở tà mị lãnh đạm biến biến, có rất nhiều ôn nhu nhàn nhạt cùng nhu tình mật ý. Nghe nói như thế, tầm mắt dừng lại trên một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trong phòng.
Lời nói ra lại là, “Còn muốn mua quà? Em thật đúng là khó chơi”
“Phong Kiêu!” An Mộc nổi giận gọi một tiếng, “Anh thật quá đáng! Sao lại có thể nói bạn gái mình khó chơi?”
“Có lễ phục mới cho lên giường, đây không phải khó chơi thì là gì?”
An Mộc:... Cô rõ ràng là không được bước vào cửa phòng!
Hức hức, vì sao cái gì bị anh nói ra, đều biến thành ý khác chứ?
Hai người dong dài nửa ngày, cũng không biết nói cái gì đó, nhoáng cái cũng qua ba giờ liền.
An Mộc nhìn nhìn thời gian, ngáp một cái, “Phong Kiêu, anh mệt chưa?”
“Em muốn ngủ cùng anh?”
Nghe mãi những lời này, da mặt An Mộc cũng dày lên, “Đúng vậy, em muốn ngủ với anh, anh mau trở về nha!”
“Ừm, anh sẽ nhanh chóng trở về!”
Những lời này, mang theo một cổ cảm giác áp lực.
An Mộc lại không nhận thấy được sự biến hóa trong lời nói, ngáp một cái, liền cứ như vậy ôm điện thoại mà chìm vào giấc ngủ.
Nghe đối diện truyền từng trận hít thở đều đều, khóe môi Phong Kiêu hiện lên một nụ cười vui sướng. Anh đột nhiên đứng lên, bước vào phòng, cầm lấy chiếc hộp tinh xảo màu đen, tầm mắt hơi trầm xuống...
Ngày hôm sau An Mộc tỉnh lại, trước ra ngoài chạy vài vòng tập thể hình, sau đó bắt đầu ăn sáng.
Tuy rằng cô chỉ mới mười chín tuổi, nhưng cũng đã tới tuổi mập lên, hiện tại ăn uống đều phải tiết chế một ít. Rốt cuộc thân là minh tinh, lên kính béo lên mười cân, cho nên cô nhất thiết phải gầy hơn người thường.
Cũng may từ nhỏ ăn không no mặc không đủ ấm, bản thân cô cũng là một người thể chất gầy, cho nên so với những nữ minh tinh khác phải ăn uống điều độ đau khổ, cô hạnh phúc hơn rất nhiều. Chỉ cần chú ý ăn ít dầu mở là được.
Cô ăn cơm chiều xong, liền chạy bộ ở nhà. Tất cả hành động đó, rốt cuộc cũng khiến Ngôn Phi Thần chú ý.