Tuy An Mộc và Diêu Cảng kèn cựa nhau, nhưng công việc quay phim vẫn cứ diễn ra hàng ngày.
Ăn tối xong An Mộc trở lại phòng mình, chưa kịp gọi cho Phong Kiêu thì Ngôn Phi Thần đã gọi tới.
“Thạch Tiểu Phong nói cô và Diêu Cảng trở mặt rồi?”
An Mộc tắm rửa xong, đang lau tóc, nghe vậy liền gật gật đầu, “Vâng.”
Ngôn Phi Thần khựng lại một chút, nửa ngày sau mới mở miệng, “Ừm, đúng là không ưa nổi anh ta, cũng không còn cách nào khác, tôi sẽ tận lực nói rõ với Thạch Tiểu Phong, lần sau còn hợp tác cũng dễ ăn nói hơn.”
An Mộc mỉm cười, “Ngôn tiền bối, tôi nghĩ anh có thể không cần làm gì cả.”
Ngôn Phi Thần trầm mặc vài giây, giọng nói đột nhiên trở nên ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý cười, “Cô lại nghĩ ra cái gì rồi?”
Lời này!
Cứ như đang “kết tội” mình đùa dai vậy.
Cứ nghĩ đến “cạm bẫy” mà mình đã giăng ra, An Mộc không nhịn được nhếch môi, đắc ý nói, “Tôi đâu có làm gì, chỉ là ngoan ngoãn quay phim thôi.”
Nghe có vẻ rất rất vô tội.
Ngôn Phi Thần đang ở trong căn hộ của mình tại Đế đô, nghe xong không biết vì sao, trước mặt liền hiện ra vẻ mặt đắc ý tươi cười của An Mộc.
Xinh đẹp lóa mắt như vậy, khóe môi anh cong lên trong vô thức.
Nếu An Mộc đã không muốn nhân nhượng thì anh sẽ giúp cô một tay.
Cúp điện thoại xong, Ngôn Phi Thần nghĩ nghĩ, vẫn nên gọi điện cho Thạch Tiểu Phong.
Cả căn phong tắt đèn tối om, chỉ còn ánh sáng hắt lên tường phát ra từ máy chiếu, tập phim mới quay hôm qua đang đuộc chiếu lên.
Thạch Tiểu Phong một lần nữa xem lại toàn bộ, một cảm loại cảm xúc gần như điên cuồng lóe lên trên gương mặt nhợt nhạt.
Thứ anh yêu thích duy nhất đời chính là làm phim, cho nên trên người anh có một loại ngạo khí chỉ tồn tại ở những nghệ sĩ lão làng.
Trên vách tường, mỗi cảnh quay của một mình An Mộc đều không thể hoàn mỹ hơn, kiểu diễn xuất kinh diễn này đủ khiến người ta khen không dứt miệng.
Nhưng chỉ cần Diêu Cảng xuất hiện, liền có cái gì đó rất lạ.
Thạch Tiểu Phong vò đầu.
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông.
Anh vừa cầm lên thì phát hiện ra là Ngôn Phi Thần, Thạch Tiểu Phong lập tức có cảm giác như tri âm xuất hiện, nhận điện thoại.
“…Bộ phim này của tôi làm sao có thể được giải thưởng đây, anh nói xem nhìn cứ là lạ thế nào ấy!”
Ngôn Phi Thần cười nói, “Diễn xuất của hai người có khoảng cách quá xa, khả năng có thể hoàn toàn áp đảo, hiện giờ anh chỉ có thể chọn một thôi.”
“Cái gì?” Thạch Tiểu Phong buột miệng.
“Đổi người.” Ngôn Phi Thần nói ý tại ngôn ngoại.
“Đổi người nào?” Thạch Tiểu Phong vội vàng hỏi.
“Nếu không xem phim, thì đương nhiên là đổi Đường Hạ.”
“Không được!” Thạch Tiểu Phong nóng nảy buột miệng, “Nếu Đường Hạ hỏi tôi vì sao lại muốn đổi cô ấy thì tôi phải làm thế nào? Bởi vì cô ấy diễn quá tốt sao?”
“Vậy thì đổi Diêu Cảng.”
Thạch Tiểu Phong do dự một chút, sau đó thở dài, “Này bạn già, anh gọi tôi là vì chuyện này sao?”
Ngôn Phi Thần lập tức trở nên nghiêm túc, “Anh bạn, chúng ta đã trụ lại ngành này bao nhiên năm nay, ít nhiều cũng đào tạo ra được những mầm non, liền cứ như vậy mà bị chôn vùi sao? Nếu chỉ vì doanh thu phòng vé, mà bỏ qua diễn viên chân chính, tôi nghĩ về sắc chắc chắn anh sẽ hối hận. Đúng là Diêu Cảng có thể đảm bảo được doanh thu phong vé cao, nhưng đạo diễn Thạch à, cái chúng ta làm ra là điện ảnh, không phải phim thương mại, mà là nghệ thuật chân chính.”
Một câu này khiến Thạch Tiểu Phong cảm thấy việc lựa chọn không còn khó khăn như trước.
Đúng, điện ảnh của anh là phim nghệ thuật, không phải phim thương mại.
THạch Tiểu Phong gật đầu, “Tôi hiểu rồi.” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->