Cả phòng họp im lặng như tờ.
Đặng Uyên vẫn đứng nguyên tư thế hai tay chống xuống bàn, miệng há to đến mức có thể đút lọt một quả trứng gà, tổng giám đốc luôn luôn ổn trọng giờ đang tràn ngập biểu cảm khó tin.
Mọi người xung quanh nghe thấy đồng loạt dồn ánh mắt về phía cô, không thể tin nổi, dường như cho rằng vừa rồi mình đã nghe nhầm.
Liền có người hỏi, “Cô vừa nói cái gì?”
An Mộc biết, Hạ Tâm Băng là nữ thần, nhưng đối với đám người này cô chẳng là gì cả, có lẽ bọn họ cố kỵ Hạ Tâm Băng, hoặc là Phí Đằng.
Công ty Tinh Huy và FAE đều xưng là song hùng trong làng giải trí, tài chính hùng hậu, quan hệ rộng lớn, không hề thua kém nhau.
Công ty nhỏ như Hoa Nghị cũng chỉ như cục xương của người ta.
An Mộc rũ mất, lặp lại một lần nữa, “Hạ Tâm Băng từng ly hôn một lần, từng có một đứa con gái, các người hẳn đã biết.”
Đặng Uyên càng hoảng hốt nhìn về phía cô, “Người con gái đó, là cô?”
An Mộc gật gật đầu.
Tiếng hít thở lập tức vang lên.
Đám người đều cho răng chính mình hẳn đã nghe nhầm rồi, hoặc là hiện tại bọn họ đang nằm mơ, hoặc là Đường Hạ đang pha trò.
Nhưng Đường Hạ đang ngồi trước mặt, gương mặt kia so với Hạ Tâm Băng không khác biệt mấy, tất cả mọi người đều biết, trò đùa này không vui một chút nào.
Vậy…
Công ty của bọn họ đã ký hợp đồng với “công chúa” của làng giải trí sao?
Ôi…
Nghĩ tới đây mọi người liền đồng loạt nhìn sang Ngôn Phi Thần!
Người đại diện lợi này này, quả nhiên có ánh mắt độc đáo!
Nghĩ tới khoảng thời gian trước, Ngôn Phi Thần không rời khỏi Hoa Nghị, hơn nữa còn chuyển giao lại toàn bộ nghệ sĩ mình quản lý cho người khác, chỉ quản lý một mình An Mộc, thái độ làm việc vô cùng chuyên chú, giờ nghĩ lại, thì ra là như vậy!
Công chúa của làng giải trí người ta có thể không chuyên tâm bồi dưỡng hay sao?
Ánh mắt nóng bỏng của mọi người hết nhìn An Mộc rồi lại chuyển sang Ngôn Phi Thần, giống như đang nhìn hai cỗ máy in tiền.
Ngôn Phi Thần ngây ngẩn cả người, anh nhìn An Mộc, ánh mắt như dần kết băng.
An Mộc nhìn anh, trong lòng có chút bối rối, đột nhiên nhớ lại ngày ký hợp đồng với Ngôn Phi Thần, anh đã từng nói, chuyện gì cũng không được giấu anh!
Cho nên, chuyện kết hôn với Phong Kiêu, cũng có thể nói cho anh, nhưng lại cố giấu chuyện này cho riêng mình.
An Mộc lập tức có chút chột dạ, nhưng trong này có nhiều người như vậy, cô cũng không tiện giải thích với anh, chỉ biết cúi đầu.
Mấy phút trôi qua, Đặng Uyên rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, ông là người đầu tiên phá tan sự yên tĩnh, “Vậy bức ảnh này, chuyện gì đã xảy ra?”
An Mộc nhàn nhạt nói, “Không có gì, tôi lớn lên cùng ba, cho nên không hợp với bà ta.”
Cô nhẹ nhàng thốt ra một câu không hợp, khái quát mối quan hệ của bọn họ.
Nhưng nhạy cảm như Ngôn Phi Thần, lại cảm thấy sự việc này không hề đơn giản như vậy.
Đặng Uyên “ơ” một câu, sau đó nói, “Vậy…. cô muốn công khai mối quan hệ của hai người sao? Cái này, có nên liên hệ với người đại diện của Hạ Tâm Băng?”
Nếu công khai mối quan hệ, phía Hạ Tâm Băng công khai trước là tốt nhất, có lợi cho An Mộc nhất.
Nếu cô là người nói trước, sẽ gánh đủ mọi hiềm nghi.
Nhưng Hạ Tâm Băng…sẽ muốn công khai sao?
An Mộc rũ mắt, che lại ánh mắt tối sầm.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->