Rất nhanh sau đó An Mộc được biết đáp án.
Cái tên này dù nhìn có mệt mỏi thế nào, ra ngoài làm bao nhiêu chuyện thì tinh lực vẫn nguyên vẹn 10 phần.
Bị giày vò hơn 2 tiếng đồng hồ, căn phòng mới được yên tĩnh.
Cả người An Mộc đau nhức mềm nhũn, nhưng cũng không dám cử động.
Phong Kiêu đang nằm ngủ bên cạnh cô.
Khi anh ngủ, trông anh hệt như một đứa trẻ, trên mặt vẫn còn nụ cười thỏa mãn, nhìn anh đang ngủ rất sâu, có lẽ lâu rồi ít khi được ngủ ngon như vậy.
An Mộc đã ngủ trên máy bay rồi, đêm qua tuy ngủ muộn những cũng làm một giấc đến tận sáng muộn hôm nay, lúc này cả người ê ẩm nhưng cô vẫn cố gắng ngồi dậy, thay quần áo, rửa mặt một chút rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
An Mộc đi xuống lầu liền thấy Âu Dương Sát Sát đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, cô đi tới ngồi đối diện với Âu Dương Sát Sát, “Có chuyện gì vậy?”
Âu Dương Sát Sát bỏ tờ báo Anh đang đọc xuống nói, “Tôi nghĩ cô không nên biết thì hơn.”
An Mộc càng thêm nghi hoặc, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Âu Dương Sát Sát nói, “Là chuyện của đám mafia bọn họ, cô không giúp gì được đâu.”
Không giúp được gì…
An Mộc nghe vậy liền cảm thấy rằng mình thực sự không có khả năng giúp được Phong Kiêu bất cứ điều gì.
Từ khi quen biết anh đến giờ, cô chưa từng làm gì được cho anh, đều là Phong Kiêu nhân nhượng yêu chiều cô.
An Mộc cắn môi, giọng nói kiên định hơn, “Cô cứ nói ra đi.”
Âu Dương Sát Sát có chút sửng sốt, bộ dáng An Mộc lúc này thực sự rất nghiêm túc, không hề có sự áp lực hay gượng gạo nào.
Âu Dương Sát Sát nhận ra một tia chân thành trong mắt An Mộc. Cô khựng lại một chút, không hiểu lại có cảm giác bị áp bức.
Loại cảm giác này thường chỉ xuất hiện ở Phong Kiêu. Trong ấn tượng của Âu Dương Sát Sát, cô gái trước mặt này luôn xinh đẹp yểu điệu, tuy đã trải qua một số chuyện, động thủ đánh một số người, rất kiên cường và mạnh mẽ, nhưng trong mắt cô An Mộc vẫn chỉ là một đứa trẻ. Trước cuộc đời đầy sóng gió đầy bất công này An Mộc vẫn còn rất non.
Do đó Âu Dương Sát Sát không quan tâm nhiều đến An Mộc thậm chí có chút coi thường.
Nhưng lúc này,dường như là lần đầu tiên cô nhìn kỹ An Mộc. Gương mặt của một cô gái hai mươi tuổi, non nớt nhưng tinh xảo, đôi mắt trong trẻo nhưng kiên nghị, dáng người gầy gò dường như ẩn chứa một năng lượng khổng lồ đang chờ đến thời điểm bùng phát.
Cô mím môi, một lúc sau mới lên tiếng, “Người đàn ông chúng ta gặp ở sân bay hôm qua, tên là Nicklaus ”
An Mộc híp mắt nói, “Anh ta đã xem qua ‘Nhật ký ma cà rồng’ chưa?”
Âu Dương Sát Sát…..
An Mộc cười haha, “Tôi chỉ đùa thôi, cô tiếp tục đi tiếp tục đi.”
ÂU Dương Sát Sát nói tiếp, “Là thế này, Nicklaus đó đang nợ một vị trưởng bối ở Hoa Hạ một ơn huệ, nhưng tình cờ vị trưởng bối này cũng nợ Phong Kiêu một ơn huệ, vị trưởng bối này đồng ý để Nicklaus thay mình trả ơn huệ này cho Phong Kiêu. Chuyện này cả Nicklaus và Phong Kiêu đều biết, vị trưởng bối kia cũng đã mở lời trước.”
An Mộc liền hiểu ý, “Vậy giờ Phong Kiêu phải đón nhận cái nhân tình này?”
Âu Dương Sát Sát gật đầu, trong mắt có tia tán thưởng, “Đúng vậy, nhưng không may rằng, vị trưởng bối này mới qua đời ngày hôm qua.”