Cùng lúc đó, ở thủ đô, một người paparazzi đang chán ngán vì mãi không thu thập được tin tức nào.
Đột nhiên di động vang lên, paparazzi nhận lệnh.
“Có muốn kiếm một số tiền lớn không?”
Paparazzi sửng sốt, “Ai vậy?”
“Anh không cần phải biết tôi là ai, chỉ cần trả lời câu hỏi thôi.”
“Tất nhiên rồi.”
“Được rồi, theo sát Đường Hạ, anh sẽ thu thập được nguồn thông tin lớn không ngờ.”
“Được.”
*
An Mộc về đến nhà đã nhìn thấy Đặng Hi Thần, nghĩ rằng phải giải thích với bà ấy quan hệ giữa mình và Hạ Tâm Băng, sự tình đã náo loạn đến mức đó, cô cũng không muốn giấu giếm.
Chưa kịp mở miệng đã nhận được điện thoại từ Phí Đằng muốn cô đi ra ngoài nói chuyện.
An Mộc ngây người, thầm nghĩ chắc là nói về bệnh tình của Phí Nghe Âm nên liền đồng ý.
Hai người hẹn tại một quán cà phê xa hoa.
Lúc An Mộc đến đã thấy Phí Đằng ngồi đợi bên trong.
Bước chân của cô chợt trở nên chần chừ.
Nói thật, vài lần trước An Mộc đều cố gắng lướt qua, chưa bao giờ có cơ hội nhìn kĩ và đánh giá người chồng thứ hai này của Hạ Tâm Băng.
Người này nhìn qua cũng đã đến năm mươi tuổi, nhưng Phí Đằng vẫn giữ dáng vẻ là một người đàn ông điềm đạm, diện mạo phong trần, ánh mắt cũng chưa vẩn đục, thực sự có một phong thái rất thu hút, con mắt nhìn của Hạ Tâm Băng thực sự là không tồi.
An Mộc đến ngồi ở phía đối diện.
Phí Đằng vừa thấy cô, ánh mắt liền hiện lên vẻ đánh giá, sau đó liền lên tiếng, ngữ khí của ông ta thực sự nghiêm trọng, lại có thái độ như trưởng bối nói với vãn bối:”Nhiều năm qua tôi đã nghe mẹ cô nhắc về cô rất nhiều lần.”
An Mộc trầm mặc.
Phí Đằng khách khí như vậy dường như muốn phủ đầu trước những hành vi cực đoan có thể xảy ra từ phía An Mộc, nhưng cô thực sự không hứng thú với đề tài này.
Phí Đằng thấy cô không nói gì, liền chuyển chủ đề, “Tôi nghe tiểu Âm nói, hai tháng trước con bé lạc đường là vì đi tìm cô, còn muốn cảm ơn cô đã chăm sóc cho nó.”
“Không cần cảm ơn đâu.” An Mộc khách khí mở miệng, “Tôi cũng không biết rõ thân phận của cô bé, nếu không cũng sẽ không giữ cô bé lại.”
Chỉ một câu đã cắt đứt tất cả những liên hệ giữa cô và bọn họ.
Phí Đằng nhíu mày, “Cô không thích mẹ cô sao?”
An Mộc cảm thấy trong lòng có chút bực bội, cười lạnh mở miệng, “Ngài Phí, sao ông vẫn chưa nói thẳng vào vấn đề.”
Phí Đằng nhìn bộ dạng của cô, cuối cùng thấp giọng mở miệng, “Chuyện là về bệnh tình của Nghe Âm, cần một quả thận nguyên vẹn, chuyện này cô chắc cũng đã biết.”
An Mộc gật đầu, “Tôi sẽ đi là xét nghiệm, nếu thận của tôi phù hợp, tôi sẽ quyên thận cho cô bé.”
Không phải là vì Hạ Tâm Băng, cũng không phải là vì Phí Đằng, đơn giản là vì Hạ Thính Âm, cô bé xứng đáng để cô làm như thế.
Phí Đằng kinh ngạc nhìn cô, cô ấy nói ra chuyện này một cách vô cùng dứt khoát, trầm mặc gật đầu, dừng lại một chút rồi lấy trong túi áo ra một tờ chi phiếu đưa cho cô.
An Mộc nhất thời không hiểu, “Ông có ý gì?”
“Thẻ ngân hàng, cô có thể tùy ý sử dụng.”
An Mộc lập tức hiểu ra.
Ý của Phí Đằng là…..Lấy số tiền này để mua thận của cô?!
An Mộc đứng phắt dậy, cười lạnh mở miệng, “Ngài Phí, ngại quá, tôi vì lo cho sức khỏe nên không bán thận! Hơn nữa, kết quả xét nghiệm còn chưa có, chưa biết thận có phù hợp với Thính Âm hay không…”
Nói tới đây, An Mộc chợt nghĩ đến một khả năng, cô kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Phí Đằng, “Anh đã xác định….dùng thận của tôi?!”
An Mộc tức khắc cắn môi, “Tại sao ông không dùng thận con gái của mình?”
Phí Đằng chần chừ một chút, cuối cùng mở miệng, không hề giấu giếm, “Thiếu một bên thận, miễn dịch của cơ thể sẽ giảm sút.”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->