An Mộc bị hắn ngăn lại, nghe nói như thế khóc càng lớn.
Anh ta đổi ý sao?
Chính là…….
“Phong Kiêu, tôi không phải thuộc hạ của anh, gọi là đến đuổi là đi, tôi là cá nhân! Tôi chán ghét anh, tôi hận anh đến tận xương tủy!”
An Mộc khóc thút thít nói.
Phong Kiêu nghe được ba chữ tôi hận anh, tâm trí đột nhiên khưng lại.
Gắt gao giữ chặt thân hình nhỏ nhắn, nhìn thấy cô như vậy, khóc đến mê mệt, chỉ cảm thấy một cảm xúc vô cùng mãnh liệt.
Cô gái này…….
Anh nên làm sao với cô gái nhỏ này đây!
Cánh tay dùng sức ôm chặt lấy cô, nhắm vào đôi môi nhỏ đang mấp máy kia, hung hăng trao lên đó một nụ hôn mãnh liệt.
Nụ hôn đầy đam mê, cuồng vọng, tràn ngập toàn bộ khoang miệng, hương vị quen thuộc này làm cảm xúc trong An Mộc dần dần bình phục, cuối cùng không hề giãy giụa nữa.
Nhưng nghĩ đến việc hôm qua văn phòng quản lí của Lưu Tử Kỳ đi ra mắt hình ảnh, lại vô cùng ấm ức.
An Mộc hung hăng há mồm, hung hăng nghiến răng cắn chiếc lưỡi đang di chuyển trong miệng mình, dùng sức cắn!
Phong Kiêu đột nhiên bị cắn đau như vậy, tức khắc kêu lên một tiếng, mở mắt.
Hai người thở dốc, Phong Kiêu có thể nhìn thấy tia uy hiếp trong mắt cô.
Chính là……
Dường như buông cô ra, sẽ không bao giờ có được cô nữa, chẳng ngại đầu lưỡi đang rất đau, Phong Kiêu chẳng quan tâm rằng An Mộc đã buông mình ra, lại hung hăng đưa miệng đến!
An Mộc lại giương ra bộ dạng khi nãy, quyết liệt cắn lần nữa!
Đến khi mùi máu tươi đã lan tràn đến cả khoang miệng, lí trí của cô bỗng nhiên trở về, cuối cùng vẫn không buông ra, cắn xuống phía dưới của đầu lưỡi anh ta, nhưng lần này hàm răng An Mộc cũng buông lỏng hơn.
Phong Kiêu đầu lưỡi bị thương nhưng cũng không hề bối rối.
An Mộc lấy tay đẩy đối phương ra, tiếp theo xoa xoa miệng mình, sau đó hung hăng phỉ nhổ xuống mặt đất, “Đừng hôn tôi, tôi ghê tởm anh!”
Tôi chán ghét anh……
Tôi hận anh……
Tôi ghê tởm anh…….
Những lời làm tổn thương người khác từ miệng cô nói ra chỉ làm cho đôi mắt Phong Kiêu càng trở nên trầm mặc:”Cô cảm thấy ghê tởm tôi? Vậy sao lúc ở trên giường của tôi cô không thấy ghê tởm tôi?!”
An Mộc cứng họng.
Cơn giận nổi lên, Phong Kiêu chẳng nói chẳng rằng trực tiếp khiêng người An Mộc lên, hướng lên lầu.
An Mộc tay chân đấm đá, dùng sức giãy giụa nhưng căn bản vẫn vô dụng.
An Mộc bị anh ta trực tiếp khiêng lên lầu, hung hăng ném lên giường!
Phong Kiêu cởi cà vạt, căm tức nhìn cô:”An Mộc, những lời cô vừa nói, nhắc lại cho tôi nghe!”
An Mộc nhìn anh ta, nhìn khuôn mặt mảnh khảnh, rõ ràng trong lòng đang rất khổ sở, thích người nam nhân này thích muốn chết, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh hôm qua anh ta thân mật cũng Lưu Tử Kỳ, lại cảm thấy tức muốn chết.
Cô lấy tay đỡ lấy ngực mình, cảm thấy lồng ngực đau như sắp tắt thở.
An Mộc mở miệng kêu lên:”Tôi chán ghét anh, tôi ghê tởm anh!”
“Được, tôi sẽ khiến cho cô ghê càng ghê tởm, càng chán ghét tôi!” Nói xong câu đó, Phong Kiêu đã cởi quần áo, trực tiếp nhào tới, đè An Mộc trên giường, đôi mắt tức giận vằn đỏ, như Cầu côn sứ giả của địa ngục phái đến!
Chỉ nghe thấy những tiếng xoạt xoạt, quần áo của An Mộc bị xé rách, phanh ra, tiếp theo lại có một thân hình to lớn phủ lên người.
Lúc này đây, An Mộc dùng sức giãy giụa, hai chân co lên lấy hết sức đá anh ta, “Anh cút đi, cút ngay, đừng dùng thân thể đã dơ bẩn, đã chạm vào người phụ nữ khác mà chạm vào tôi!”
Động tác của Phong Kiêu đầy phẫn nộ, bỗng nhiên dừng lại, từ trên nhìn xuống thấy An Mộc khóc mê mệt, rơi lệ đầy mặt, trông vô cùng đáng thương.