Vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy một chiếc bút máy lao về phía mình.
Chiếc bút máy vẫn chưa mở nắp, trực tiếp phi thẳng vào giữa hai chân anh ta!
“A a a!”
Trong văn phòng, truyền ra những tiếng hét thê thảm chói tai giống như đang giết một con heo.
Thượng Quan Vũ tư thế cực kì đáng khinh che kín đũng quần mình, cả người dúm lại, vẻ mặt vạn phần thống khổ nhìn Phong Kiêu.”Lão đại, anh, anh làm gì vậy?”
Phong Kiêu ngẩng đầu, ý cười trên môi anh ta làm người khác cảm thấy run sợ, những lời oán giận tiếp theo định nói ra, Thượng Quan Vũ cũng nuốt lại trong lòng.
Phong Kiêu chậm rãi mở miệng:”Tôi thấy anh ngay cả em trai cũng không dạy được nên tôi thay anh giáo huấn nó.”
Vẻ mặt Thượng Quan Vũ vô cùng khổ sở:”Lão đại, tôi gần đây có tán gái đâu.”
Thượng Quan Vũ cảm thấy thật là oan uổng mà, Mạnh Manh quá ngây thơ yếu đuối, không phải là loại người anh ta thích, cho nên anh chỉ tìm cho cô ấy một chỗ trong chung cư, cũng chưa bao giờ có ý xuống tay với cô ấy!
Phong Kiêu nhướng mày, cười như không cười, “Vậy, ý của anh là tôi nói oan cho anh?”
Thượng Quan Vũ tức khắc hoảng sợ, “Không có, lão đại nói có, thì chính là có!”
Phong Kiêu lúc này mới cong môi, “Vậy à.”
Thượng Quan Vũ vô cùng đau, mặt trắng bệch, cong eo, vẫn ôm đũng quần đi vào, “Lão đại, tôi biết ở thành phố C làm chuyện này là không đúng, nhưng chính anh cũng quá là ê a đi, mỗi lần đi qua đều ở lại hai ba tháng….”
Nói chưa dứt lời, Phong Kiêu vừa ngẩng đầu, Thượng Quan Vũ tức khắc không hề oán giận, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, vẫ giữ nguyên khuôn mặt khóc tang, “Lão đại, rốt cuộc phải thế nào anh mới buông tha cho tôi!”
Phong Kiêu nghĩ đến cảnh ăn bò bít tết hôm qua, trong ánh mắt liền xuất hiện tia bỡn cợt, “Vậy, chỉ cần anh ăn được một miếng bò bít tết dài rộng một trăm phân, tôi sẽ buông tha cho anh.”
Ánh mắt Thượng Quan Vũ sáng lên, chẳng lẽ lão đại đối đầu với mình nhiều nên trong lòng cảm thấy áy náy, muốn đền bù cho mình?
Cách thức trừng phạt này thật là hiếm thấy!
Cùng lắm…..
Thượng Quan Vũ vẻ mặt cảnh giác, “Tại sao không phải là một bữa cơm dài một trăm phân?”
Phong Kiêu liếc mắt nhìn anh ta, “Tôi làm cho anh no đến chết, mẹ anh chắc hẳn cũng sẽ trù ẻo tôi đến chết.”
Thượng Quan Vũ:…..Lão đại còn có cả tình huynh đệ!
Bất quá, Thượng Quan Vũ muốn xác nhận, “Vậy. ăn một miếng bò bít tết như thế, những sự việc trước đây đều vì thế mà xóa bỏ sao?”
Phong Kiêu gật đầu.
Thượng Quan Vũ tức khắc ngẩng đầu ưỡn ngực, “Không thành vấn đề!”
Sau đó….Thượng Quan Vũ liền thảm thiết phát hiện ra, anh ta không nhất thiết phải chết vì no, mà có thể chết vì ngán!
Một ngày ba bữa cơm tất cả đều là bò bít tết, còn là bò bít tết đặc thù, không lẫn một thứ gì khác!
Đến ngày thứ ba, Thượng Quan Vũ mới được Vệ Uy tốt bụng nói cho biết rốt cuộc thực ra, anh đã làm sai điều gì.
Chuyện là, An Mộc dẫn Diệp Đồng Đồng tới Hoa Nghị tham gia “Thiếu nữ thời gian” để ứng tuyển huấn luyện, Thượng Quan Vũ liền trực tiếp vọt tới trước mặt An Mộc, “Chị dâu nhỏ, tôi có chuyện muốn nói!”
An Mộc nhìn Thượng Quan Vũ, ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng đầy khí phách.
Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh nhé!
Nếu tôi không phải chuẩn bị gả cho lão đại nhà các anh, các anh sẽ đối xử với tôi như thế này chắc!
An Mộc cao ngạo gật đầu, dẫn Thượng Quan Vũ vào văn phòng bên cạnh.
Thượng Quan Vũ khóc lóc thảm thiết, “Chị dâu nhỏ, tôi coi Mạnh Manh như một người bạn, nên mới ra tay thay mặt cô ấy xin lỗi cô, chị dâu nhỏ, tôi sai rồi, hãy tha thứ cho tôi đi, ô ô ô……”
Mỗi ngày ăn bò bít tết, anh ta giống như sắp phun ra vậy!
An Mộc nghe những lời này đều ngây người, “Sao?”
Thượng Quan Vũ là một người đàn ông ra dáng mà trước mặt một người con gái như cô lại lôi lôi kéo kéo, làm ra những biểu cảm làm nũng, cuối cùng An Mộc cũng đồng ý giúp anh ta nói những lời hay trước mặt Phong Kiêu.
Nhóm dịch: Mèo Xinh