An Mộc nhỏ bé không dám khóc lớn, nhưng buổi tối một mình ngồi trên giường công chúa, lặng lẽ khóc, nhỏ giọng nức nở, “Mẹ, con nhớ mẹ…”
Trẻ con lúc nào cũng muốn mẹ, cô dường như cảm nhận được rằng chính mình giống như một con cún bị vứt bỏ…
*
Trong mơ, An Mộc luôn nỉ non gọi “mẹ”.
Phong Kiêu vẫn luôn nắm tay cô, nghe thấy vậy thì đồng tử trong mắt co rút lại.
Anh lặng lẽ nằm cạnh cô.
Dường như ngửi thấy mùi hương quen thuộc, An Mộc cuộng tròn người lại gần rúc vào ngực Phong Kiêu, lúc này mới ngủ say.
Phong Kiêu không thể bình tĩnh được nữa rồi.
Anh đã từng điều tra thân thế của An Mộc, giống như Phí Thính Âm, mẹ ruột của cô rất khó tra ra.
Về sau, xác định rõ tình cảm của bản thân rồi, anh mới triệu hồi lại những người đi điều tra về cô.
Nhưng lúc này…
Phong Kiêu nhìn An Mộc đang ngủ say, lần đầu tiên anh để ý thấy, hóa ra gương mặt của cô hao hao giống với Hạ Tâm Băng.
Chẳng lẽ hai người…
Phong Kiêu vô cùng chấn kinh.
Anh lặng lẽ xuống giường, gọi cho Vệ Uy, “Điều tra mối quan hệ giữa An Mộc với Hạ Tâm Băng cho tôi!”
Vệ Uy sửng sốt, “Hả?”
Phong Kiêu nheo mắt, “Tôi nhớ rõ Hạ Tâm Băng từng có một đời chồng, còn có con gái, tra giúp tôi người chồng đầu tiên của bà ấy tên là gì.”
Có mục tiêu rồi sẽ dễ điều tra hơn.
Rất nhanh Vệ Uy liền hồi âm, “Thiếu gia, chồng trước của Hạ Tâm Băng tên là An Quốc Bang. Mà ba của An tiểu thư….cũng tên là An Quốc Bang.”
Suy đoán trong lòng được chứng thực, Phong Kiêu không khỏi ngỡ ngàng, không thể nào!
Ở bên cô nhóc rồi, mỗi lần cô nhắc đến mẹ ruột, hình như có gì đó khó xử…
Phong Kiêu giật mình, hóa ra, mối quan hệ của cô và Hạ Tâm Băng lại kém như vậy.
Một cái tát kia…
Mẹ đánh con gái…
Phong Kiêu siết chặt nắm tay, giọt nước mắt, dấu tay kia chạy qua trong tâm trí anh, không thể để yên như vậy được!
Hít một hơi thật sâu để kìm nén cơn giận.
Phong Kiêu suy nghĩ, bên môi cong lên một tia cười lạnh.
Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Hạ Tâm Băng.
Hạ Tâm Băng rất nhanh liền bắt máy, giọng nói vẫn kiêu ngạo như vậy, “Phong tổng?”
Phong Kiêu nở nụ cười, giọng nói trầm trầm, mang theo chút nham hiểm, “Hôm nay là bà đánh người phụ nữ của tôi?”
Câu “người phụ nữ của tôi” vừa được thốt ra, Hạ Tâm Băng liền cảm thấy buồn bực.
Con gái của bà lại đi làm tình nhân của người khác!
Bà có thể chắc chắn, Phong Kiêu biết thân phận của An Mộc!
Nhưng Hạ Tâm Băng không dám ăn nói khó nghe với Phong Kiêu, “Tôi chỉ dạy dỗ con gái của tôi.”
Giọng nói của Phong Kiêu càng lúc càng rét lạnh, “19 năm trước bà không thèm quản, vậy sau này cũng không đến lượt bà quản nữa.”
Hạ Tâm Băng khựng lại, “Cậu có ý gì?”
Phong Kiêu gõ gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, nhếch môi nói, “Đúng rồi, khoảng thời gian trước bà có nói, bà có cô cháu gái muốn gia nhập làng giải trí, muốn tham gia bộ phim truyền hình ‘Thiên trường địa cửu’ mà chúng tôi đầu tư?”
“Thiên trường địa cửu” được chuyển thể từ tiểu thuyết mạng “Hào môn cũng có chân tình: Người vợ ngọt ngào của Long thiếu”, nữ chính sinh ra trong nhà giàu có nhưng lại là đứa trẻ bị vứt bỏ, sau khi lớn lên liền trở về nhà, cùng với đại tá bộ đội đặng chủng gây nên ân oán tình thù.
Bởi vì liên quan đến quân đội, sự nhiệt huyết, tình cảm mãnh liệt là điểm sáng nhất của bộ truyện này, được cư dân mạng nhiệt liệt hoan nghênh.
[Đám đông: “Công tử, ngươi thật sự muốn đem đống sách cũ này đi chuyển thể sao?”
Công Tử Vọng Thiên: “’Hào môn cũng có chân tình’ có thể xuất hiện trên màn ảnh là tâm nguyện của tác giả, hiện thực phũ phàng như vậy mà không cho ta tiếp tục chìm đắm trong tiểu thuyết? Hừ!”
Mạc Tiểu Lâu và Long Tiểu Thiên quơ quơ khăn tay, “Các người không muốn chúng tôi xuất hiện hay sao? Chỉ cần các người muốn chúng tôi sẽ đến liền ‘Hào môn cũng có chân tình: Người vợ ngọt ngào của Long thiếu’ nhớ theo dõi chúng tôi nhé..~~]