“Nhưng mắt không được tốt lắm.” Phong Kiêu tiếp tục nói làm Đường Cảnh sầm mặt, nhưng lại nghĩ đến sự việc của Hứa Lộ, Đường Cảnh biết lúc này mình đã đuối lí.
Phong Kiêu câu môi, “Có gì nói anh hãy nói đi.”
Đường Cảnh thoáng nhìn An Mộc.
Dù sao hai người cũng đã cùng nhau lớn lên, An Mộc lại sống nội tâm, thực sự coi Đường Cảnh là anh trai tốt, cho nên cô liền đứng dậy, “Vậy, hai người nói chuyện đi nhé, tôi đi rửa mặt rồi đắp mặt nạ.”
An Mộc vừa rời đi, thái độ của Đường Cảnh và Phong Kiêu tức khắc thay đổi.
Phong Kiêu càng thêm lãnh mị, Đường Cảnh bị khí chất của Phong Kiêu hơi áp đảo nhưng cũng rất bình tĩnh.
Đường Cảnh ngồi xuống, chậm rãi nói, “An Mộc tuy không phải con đẻ của cô tôi, nhưng nhà họ Đường chúng tôi luôn coi cô ấy như con cái trong nhà.”
Phong Kiêu nhướng mày, ngồi trước bàn máy tính, nghe nói như thế cảm thấy thật sự buồn cười, “Cho nên….?”
“Cho nên nếu Phong tổng đối xử với cô ấy không tốt, tôi sẽ không thể ngồi yên.”
Phong Kiêu cười lạnh, “Cô ấy ở Phong gia vẫn luôn không tốt, sao không thấy các người ra tay? Tôi còn tưởng rằng cô ấy không có nhà ngoại chứ!”
Đường Cảnh tức khắc cứng họng.
Bọn họ đều hiểu lầm, An Mộc bằng lòng khi ở cùng Phong gia, bị Phong tử Khiêm mê đến hồn điên phách đảo.
Nhưng ai ngờ, An Mộc không vì không muốn liên lụy đến bọn họ, lại một mình chịu thiệt thòi ở Phong gia bao nhiêu năm.
Những lời này của Phong Kiêu nói quá đúng, làm anh ta không thể phản bác.
Rất lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng, “Đó là trước kia, về sau, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra.”
Phong Kiêu khóe môi lại cong lên, rõ ràng quá khinh thường anh ta, nghĩ đến thái độ của An Mộc với Đường Cảnh, nghĩ đến An Mộc đối với Đường gia vẫn có một thái độ vô cùng khách khí, những điều không vui đã cố tình bị áp chế.
Ngón tay anh gõ gõ xuống mặt bàn, “Còn gì nữa không?”
Đường Cảnh đứng lên, “Phong tổng, bây giờ tôi sẽ tính toán với anh.”
Phong Kiêu câu môi.
Đường Cảnh đi về phía cửa, duỗi tay rút then cửa, lại có giọng nói nhàn nhạt của Phong Kiêu truyền tới, “Yên tâm, tôi sẽ không để anh có cơ hội tới cửa nhà này nữa đâu.”
Đường Cảnh sửng sốt, “Hi vọng Phong tổng giữ lời”.
Sau đó đi ra ngoài.
An Mộc tránh vào nhà vệ sinh, nghe hai người nói chuyện, một bên là người nhà mẹ đẻ, một bên là Phong Kiêu, cô đương nhiên là không chủ ý về phe ai, nhưng nghe câu cuối cùng kia, khóe môi An Mộc khẽ cong lên.
Không cho Đường Cảnh cơ hội vào cửa, nghĩa là sẽ không bao giờ coi thường mình, lời này như cam đoan vậy.
Nhưng chú út, tại sao chỉ là cam đoan với người nhà mẹ đẻ tôi mà anh cũng có giọng điệu đáng sợ như thế?!
An Mộc đang ngây ngốc, cửa buồng vệ sinh trong nháy mắt bị kéo ra.
Phong Kiêu cười như không cười nhìn cô, “Nghe đủ chưa?”
An Mộc tức khắc cười lấy lòng, “Có nghe đâu.”
Phong Kiêu nhướng mày, “Muốn ra tiễn anh em gì đó ngoài kia không?”
Lời này mười phần có ý vị chua lòm.
An Mộc nghiêm trang vươn tay, “Thôi, đừng làm tôi cười, con gái cười nhiều mặt sẽ có nhiều nếp nhăn!”
Phong Kiêu nheo mắt nhìn cô như có vẻ đang suy nghĩ, “Thật á?”
An Mộc gật đầu, “Thật.”
Phong Kiêu bỗng nhiên nhào tới, vươn tay cào nách cô, “Vậy làm cho em có đầy mặt nếp nhăn, người khác sẽ không nghi ngờ gì mà liền cảm thấy tôi đối xử không tốt với em!”
“A! Phong Kiêu! Tha cho tôi, ha ha ha! Ha ha ha!...”
*
Trước một ngày kiệt quên sức lực trên giường, ngày hôm sau vẫn muốn rời giường đi đóng phim.
An Mộc ăn vạ trên giường, dùng sức ôm eo Phong Kiêu, “Bao giờ bay?”
Phong Kiêu xoa tóc cô:”10 giờ.”
An Mộc tức khắc giận dỗi lên tiếng, “Nhưng, 10 giờ tôi còn đang ở đoàn phim.”