Mễ Kỳ cũng là trợn mắt há hốc mồm!
Cô vội quay đầu lại, nhìn về phía An Mộc:
“Đường Hạ, ý tứ của em thế nào?”
An Mộc cảm thấy, chính mình rốt cuộc cũng có tiếng nói rồi!
Cô ho khan một tiếng, nhìn thấy ngón tôiy Phong Kiêu dừng một chút, trong lòng run sợ, nửa ngày mới mở miệng:
“Dung lão sư, tôi năm ngoái thật đúng là có đến xem buổi biểu diễn của anh, nhưng đó là bởi vì tôi đi nghiên cứu kỹ thuật diễn của anh, tôi cũng không phải……”
“Ân, tôi biết, em cũng không phải bởi vì gương mặt của tôi mà thích tôi, mà là bởi vì kỹ thuật diễn của tôi.”
Dung Trạch đánh gãy lời của cô:
“Kỳ thật, em cho dù là em thích diện mạo của tôi, tôi cũng rất là thật vui vẻ, rốt cuộc lớn lên soái đây cũng là ưu điểm không phải sao?"
An Mộc:……
Sắc mặt Phong Kiêu rốt cuộc trầm xuống, liếc An Mộc một cái.
An Mộc tức khắc mở miệng:
“Dung lão sư, ý của tôi là, tôi, tôi không phải không thích anh, nhưng không phải kiểu thích đó……”
“Tôi biết, loại thích này của em là yêu, có đúng không?”
An Mộc:……
Ngón tay đang gõ xuống mặt bàn của Phong Kiêu dừng lại, An Mộc cảm thấy, người đàn ông này đang có dấu hiệu bùng nổ rồi.
Đáng tiếc, Dung Trạch vẫn tiếp tục:
“Ân, tôi cũng rất yêu em a, chúng ta có thể kết hôn, thời gian do em quyết định.”
An Mộc:……
Sắc mặt Phong Kiêu hoàn toàn trầm xuống rồi, con ngươi hẹp dài, lãnh mị nhìn chằm chằm An Mộc.
An Mộc quả thực là dở khóc dở cười, cô hiện tại hoàn toàn cảm giác được cái gì gọi là như đứng đống lửa như ngồi đống than rồi!
Một bên, bị thần tượng của mình thông báo,Không những không thích mà còn có thể làm sôi trào dư luận a!
Về phương diện khác, bị Phong Kiêu dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm, cô cảm thấy chính mình đều sắp bị đông lạnh thành băng côn!
An Mộc đột nhiên cảm thấy, cùng Dung Trạch nói chuyện quả không rõ ràng, dứt khoát quay đầu nhìn về phía Văn Tuệ:
“Tuệ tỷ, tôi không muốn công bố, ách…, không đúng, là tuyên bố cùng Dung lão sư có bất luận cái gì quan hệ Weibo, tôi không muốn làm một người dựa vào người khác, cho nên……”
“Cho nên em muốn ẩn hôn?”
Dung Trạch lại đem đề tài tiếp qua đi, vuốt vuốt cằm:
“Ân, cái này cũng không tồi, chắc chắn chơi rất vui."
An Mộc có cảm giác muốn phát điên rồi!
Cô nhận thấy được ánh mắt Phong Kiêu sâu hơn vài phần, cô lập tức đứng lên, dứt khoát không cho Dung Trạch mở miệng, trực tiếp nói:
“Chuyện này bản chất chính là cái hiểu lầm, Tuệ tỷ, tôi sẽ phát biểu thanh minh, nếu có fan club, các ngươi muốn phát biểu thanh minh cũng có thể, không nói cũng được, đã gây hiểu lầm cho mọi người, tôi thực xin lỗi.”
Nói xong một tràn, lúc này cô mới ngồi xuống.
Sau đó, khóe mắt dư quang ngắm ngắm Phong Kiêu, thấy anh sắc mặt chuyển hoãn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật, cô cứ như vậy nói thẳng ra, cũng không phải chuyện tốt lành gì!
Dung Trạch dù sao cũng là nam thần quốc dân, nháo ra tai tiếng, cô mà thanh minh sẽ khiến cho người ta nghĩ là cô chướng mắt Dung Trạch, như vậy thực dễ dàng đắc tội một đống fan trẻ tuổi của Dung Trạch.
Chính là, chuyện này nếu để Dung Trạch đứng ra thanh mình, thì sẽ giống như người ta đang giúp đỡ cô, vậy An Mộc cô sẽ thiếu đối phương một ân tình.
An Mộc thở dài, hiện tại chỉ có thể như vậy.
Nhưng không nghĩ tới lời này nói ra, Phong Kiêu liền mở miệng, thanh âm quạnh quẽ, mang theo vẻ nghiêm túc khi đàm luận công việc:
“ Đạo diễn Lý bất quá mời các ngươi hai cái ăn bữa cơm, các ngươi ở cùng một cái đoàn phim, đương nhiên là cùng nhau đi qua, có đúng không?”
Đạo diễn Lý nghe nói như thế, đầu tiên là sửng sốt, nhưng chợt liền phản ứng lại:
“Đúng đúng, ngày đó tôi mời hai người họ đi ăn cơm, là bởi vì có một đoạn kịch muốn thêm vào, như thế nào liền làm ra loại chuyện này? Ngày mai tôi sẽ ở diễn đàn của đoàn phim phát biểu thanh minh.”
“Ân, cứ như vậy đi.”
Phong Kiêu đứng phắc lên:
“Tôi đi trước.”
Nói xong, anh liếc An Mộc liếc mắt một cái, lập tức đi ra ngoài.
Sự tình giải quyết phi thường nhanh chóng, chờ đến Phong Kiêu rời khỏi phòng họp, An Mộc nhìn Dung Trạch, còn có chút xấu hổ, lập tức lôi kéo Mễ Kỳ, hai người đứng lên cúi đầu thật sâu với Dung Trạch:
“Dung lão sư, không có việc gì nóinữa, chúng tôi cũng nên đi rồi.”
Nói xong, liền lặng lẽ trốn.