Nụ hôn triền miên mãnh liệt.
Sau lưng An Mộc là vách tường, phía trước là thân hình nóng bỏng của người đàn ông, nhiệt độ đối lập như thế chỉ làm cho cô cảm thấy tê liệt toàn thân, một khoái cảm trước nay chưa từng có lan ra đến từng tế bào.
Cô không nhịn nổi đáp lại anh ta, nhón mũi chân, vươn đầu lưỡi, cùng anh ta hòa quyện môi lưỡi, không định chia lìa.
Chỉ khi An Mộc cảm thấy tâm trí chìm đắm trong nụ hôn, cuối cùng Phong Kiêu cũng buông cô ra.
An Mộc thở gấp từng hơi, đỏ bừng mặt, lộ ra xuân sắc như một ngôi sao trên bầu trời.
Ánh mắt nóng bỏng của Phong Kiêu làm An Mộc không chịu nổi, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhưng cằm đột nhiên lại bị Phong Kiêu túm lấy, tiếp theo An Mộc đã bị ép ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn nhau.
Đôi mắt Phong Kiêu nặng trĩu, tựa như mang theo áp lực nào đó, An Mộc vừa nhìn qua liền cảm thấy hồn bay phách lạc.
Tay kia anh cầm lấy một bàn tay của An Mộc, đặt lên ngực mình, thấp giọng cười, An Mộc lập tức cảm thấy tim anh đang đập thình thịch, “Mới ra nên hơi nặng mùi.”
Đây là lời giải thích vì sao An Mộc lại ôm anh, anh lại đẩy ra.
Trách không được người đàn ông này rồi.
An Mộc nghĩ vậy, không nhịn được lại hít sâu một hơi.
Trong khi đi học, An Mộc cũng hay đi qua kí túc xá nam, ngay cả căn phòng sạch sẽ nhất trong kí túc xá nam cũng làm cho An Mộc cảm thấy nặng mùi đến mức buồn nôn.
Nhưng mùi hương trên người Phong Kiêu lại tỏa ra một cách đầy quyến rũ, tựa như hoa anh túc, làm cô mê đắm.
Mùi hương này không phải quá nặng, mà là một mùi hương thoang thoảng, làm An Mộc không nhịn được lại hít một hơi, lúc này mới mở miệng:”Anh dùng sữa tắm gì vậy?”
Phong Kiêu sửng sốt, tiếp theo lại thấp giọng cười, một phen túm lấy cổ An Mộc, dùng sức ép sát cô vào ngực anh.
Cởi hết quần áo, giờ phút này Phong Kiêu cảm thấy trong người có chút lành lạnh.
Mà gương mặt An Mộc vừa ửng đỏ lại vừa nóng bỏng, ép sát vào anh làm Phong Kiêu cảm giác như có một loại hơi ấm truyền qua những phần tiếp xúc da thịt giữa anh và cô, lan ra khắp toàn thân, sau đó lại tụ hết xuống phần bụng dưới.
Eo Phong Kiêu vừa động đậy, An Mộc liền cảm thấy dưới bụng có một vật nhỏ đang trụ sẵn, tiếp theo nghe được giọng nói hỗn loạn ý cười của anh, “Xem ra, em thực sự thích kiểu này?”
An Mộc lại mặt đỏ tía tai, vùi đầu vào ngực anh không nói lời nào.
Phong Kiêu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Vậy mà anh còn tưởng phải tắm rửa trước đã.”
“Sao?” An Mộc không hiểu.
Trên môi Phong Kiêu đầy ý cười, nhưng lại cố tình tỏ ra khó xử:”Muốn tắm nhưng lại không thể làm mĩ nhân của tôi đợi lâu, thật là phiền mà….”
An Mộc:……Nói đúng tâm trạng cô thế!
“Đúng thế à!” giọng nói của Phong Kiêu nhắc tới, dường như hai người nghĩ ra biện pháp giống nhau, nhưng bộ dạng này làm An Mộc quả nhiên cảm thấy không tốt, quả nhiên, người đàn ông tiếp tục mở miệng, “Mĩ nhân sẽ cùng tôi đi tắm rửa chứ?”
An Mộc:….Cô biết ngay, người đàn ông này dứt khoát sẽ không nhân nhượng!
An Mộc xấu hổ cười, muốn lui về phía sau:”A, ha ha, chú út à, anh nên nhanh chóng đi tắm đi, cái kia…”
Nghĩ đến cảnh hai người quấn quýt ở bồn tắm chuyển các loại tư thế, An Mộc liền cảm thấy đỏ mặt tía tai, tim đập nhanh hơn.
Bỗng nhiên cô cảm thấy eo mình nhanh chóng bị túm ngang lấy!
Như thế này mà Phong Kiêu còn hỏi làm ra vẻ muốn cho An Mộc lựa chọn sao?
Đương nhiên là không, An Mộc còn chưa kịp dứt lời, cũng đã bị anh ta ôm chặt, tiếp theo nhấc bổng cả người, hướng về phía phòng tắm!