An Mộc lên tiếng, “Chúng tôi tới thăm anh một chút, nếu anh không sao chúng tôi sẽ đi ngay đây.”
Triệu Việt Thâm thở phào, xoay người đi vào trong phòng, “Hay cứ vào ngồi chơi một lát.”
Cả phòng đều nín bặt!
Triệu Việt Thâm thấy yên lặng nên quay đầu lại, liền nhận ra ánh mắt của đám người này đang đổ dồn vào sau gáy anh.
Trên gáy?
Triệu Việt Thâm có chút nghi hoặc, đột nhiên nhớ ra người nào đó vừa “cắn xe” ở…. Nghĩ tới đây, máu như dồn hết lên mặt, gương mặt lập tức đỏ bừng.
An Mộc nhìn cái dấu ấn kia, thực sự muốn bật cười, cô vẫy tay với Diệp Đồng Đồng, “Nếu không còn việc gì thì chúng tôi đi đây, không quấy rầy anh nữa.”
Triệu Việt Thâm hơi khó xử đứng ở cửa, vừa muốn mời họ vào ngồi, nhưng nếu bọn họ vào thì khả năng cao Lý Duệ sẽ bị lộ. Đành cảm kích nhìn An Mộc một cái, “Vậy mai mọi người lại đến nhé.”
Đám người lại kéo nhau rời khỏi phòng bệnh, Lương Vi Ái cười nói, “Không ngờ Triệu Việt Thâm lại có cô bạn gái dữ dằn như vậy, nhìn cái dấu hôn ấy, thật là…”
Diệp Đồng Đồng còn đang một tay cầm quả táo, tay kia còn đưa chuối lên miệng ăn, trong túi còn có thêm ba bốn gói ô mai, vừa ăn vừa nói, “Dấu hôn? Sao lại có dấu hôn ở đây?”
Lương Vi Ái giơ tay nhéo má Diệp Đồng Đồng, cười phá lên, “Đồng Đồng, cô đáng yêu thật đấy!”
Diệp Đồng Đồng được người ta khen, ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng cái miệng vẫn nhai không ngừng, Lương Vi Ái nhanh tay lấy điện thoại chụp luôn một tấm, “Cô có biết những năm sau này tấm ảnh mà mọi người muốn nhìn lại nhất chỉ có mỗi mình cô không?”
Diệp Đồng Đồng không hiểu ngẩng đầu, “Người ta cứ nhìn thấy cô ăn món gì cũng cảm thấy món đó đặc biệt thơm ngon.”
Diệp Đồng Đồng chính là có bản lĩnh này, bất kể cô ăn gì cũng khiến người ta liên tưởng đến sơn hào hải vị.
Diệp Đồng Đồng lập tức cười ngượng ngùng, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, vỗ đầu mình, “Ôi, thế mà tôi quên béng mất, trên bàn Triệu Việt Thâm có nửa túi khoai tây chiên, chắc chắn anh ấy ăn không hết đâu, để đến mai thì hỏng mất, tôi sẽ ăn giúp anh ấy!”
Vừa nói mấy lời này Diệp Đồng Đồng lập tức quay lại đi về phía phòng bệnh của Triệu Việt Thâm.
Chỉ cần là đồ ăn, động tác của Diệp Đồng Đồng sẽ mãi mạnh mẽ như vậy.
An Mộc hoảng hốt hô to, “Đồng Đồng!”
Kết quả, Diệp Đồng Đồng còn tưởng An Mộc sẽ không cho cô ăn, nên càng chạy nhanh hơn.
An Mộc:…
Lương Vi Ái:…
Hai người quay đầu đuổi theo cô, để lại đám người đoàn làm phim đứng chờ.
An Mộc và Lương Vi Ái vừa nhìn thấy cửa phòng bệnh thì chợt nghe thấy tiếng thét của Diệp Đồng Đồng.
Hai người liếc nhìn nhau, bước chân nhanh hơn.
An Mộc thực sự dở khóc dở cười, không phải người ta đang cùng bạn gái ở trong phòng sao? Sao cậu có thể cứ thế mà xông vào chứ?
Cô đẩy cửa phòng ra, khi nhìn thấy con người cao lớn đang đưa lưng về phía bọn họ, cô giống như Diệp Đồng Đồng, cảm thấy vô cùng bất ngờ!
“Mẹ kiếp!” Lương Vi Ái hô một tiếng, “Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, phụ nữ gì mà như đàn ông vậy?”
An Mộc:…Cha mẹ ơi đó vốn dĩ là một người đàn ông!
Khi Lý Duệ quay đầu lại, ba người còn hốt hoảng hơn nữa!
Triệu Việt Thâm đang nằm trên giường, mặt đỏ bừng, hận không thể lấy chăn che mặt mình.