An Mộc tận lực diễn tả tình cảm của Mị Nhi, nhưng vì tâm trạng hôm nay thật sự rất kém, vẫn không nuôi dưỡng được cảm xúc.
Máy quay phía trước đều ở cự ly xa, không thể quay được hết được diễn xuất trên gương mặt, cho nên đạo diễn Lý nghĩ rằng lúc này cô đang căng thẳng.
Cô biết, vai diễn Mị Nhi, thành công hay thất bại chính là vào thời điểm này.
Trên kịch bản chưa bao giờ nói về tâm tình của Mị Nhi, lý tưởng của Mị Nhi hẳn là chính diễn viên phải tự nghiền ngẫm.
An Mộc cũng không rõ Mị Nhi lúc này đang có tâm trạng gì.
Nhưng có lẽ hoàn cảnh rất đáng thương cảm, cô đột nhiên nghĩ đến chính mình, nghĩ đến Phong Kiêu.
Trước kia, cô không hiểu tình yêu, nhưng bây giờ hiểu ra thì đã muộn rồi.
Mị Nhi có lẽ cũng là như vậy.
Nàng yêu Lý Thịnh Thế, vẫn luôn yêu, nhưng nàng cố gắng chôn vùi tình cảm này thật sâu, thậm chí chính mình cũng không hề nhận ra nó là gì.
Mãi đến lúc này nàng mới nhận ra mình yêu người.
Nhưng tình cảnh của bọn họ bây giờ như một trò cười.
Nàng thậm chí đã nghĩ đến vẻ mặt trào phúng của đám người truy sát khi biết là nàng mặc y phục của Thái tử phi…
Đúng vậy, nàng bị lợi dụng, từ đầu tới giờ đã là vậy.
Nhưng tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện.
Nàng cắn môi, đầu tiên là tức giận vì phát hiện mình là quân cờ, nhưng sau đó lại thở dài.
Hai chân nàng mềm nhũn, té xuống mặt đất, ngón tay ra sức ấn vào ngực.
Màn ảnh giãn ra, có thể nhìn thấy, ngực nàng bị một mũi tên cắm vào.
Màn ảnh giãn ra thêm chút nữa, có thể nhìn thấy chân nàng từng bước đi là một vết máu, càng lúc càng lan tràn, từng giọt máu rơi xuống đỏ tươi như hoa đào.
Mị Nhi ấn ngực, dựa người vào một cây hoa đào, trong mắt chỉ còn lại sự thanh thản.
Nàng cắn môi, đưa tay về khoảng không phía trước, ngăn cách nghìn núi muôn sông, đột nhiên cất tiếng, “Lý Thịnh Thế, thiếp yêu người, người có biết không?”
Dứt lời, ánh mắt nàng trở nên mùi mịt, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nàng.
Chóp mũi An mộc cay cay, đột nhiên nhớ tới Phong Kiêu đã bỏ đi, nghĩ đến điện thoại của anh sao lại không liên lạc được, giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình thực sự rất bất ổn.
Cánh tay giữa không trung đột nhiên hạ xuống, môi nàng khẽ động, khó khăn nở một nụ cười, “Thiếp biết, người không biết.”
Mị Nhi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Toàn trường quay không một tiếng động.
An Mộc nhắm mắt lại, mỉm cười thanh thản, ngã dưới tàng cây hoa đào, khiến nhân viên xung quay cũng không nhẫn tâm quấy rầy cô.
30s sau, đạo diễn Lý kích động hô một tiếng, “Cắt!”
“Quá tuyệt vời!” đạo diễn Lý khen ngợi không dứt miệng.
Đám nhân viên lúc này mới bừng tỉnh nhiệt liệt vỗ tay.
Đạo diễn Lý đưa ngón cái về phía An Mộc, “Đường Hạ, chúng mừng cô đã hoàn thành vai diễn!”
Kết cục là Lý Thinh Thế và Thái tử phi cao chạy xa bay, sau đó sống cuộc sống mai danh ẩn tích.
Trong hoàng cung, Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, bên cảnh Ẩn vệ đang báo cáo về Lý Thịnh Thế.
Thái tử lúc này là Hoàng đế, nghe mọi chuyện xong liền gật gật đầu.
Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn ra phía ngoài, bỗng nhiên môi khẽ nhếch lên, bên tai văng vẳng lời dạy đạo làm vua của Lão sư hồi còn nhỏ, “Là một quân vương, người không thể có nhược điểm.”
Hắn nở nụ cười, không biết đang nói với ai, “Nàng, chính là nhược điểm duy nhất của ta, cho nên, ta chỉ có thể đem nàng giao cho người huynh đệ mà ta tín nhiệm nhất.”