Nicolas tuy rằng cảm thấy tất cả trước mắt, dường như có chỗ nào đó quái dị nói không nên lười. Ví như, Hứa Nặc sao đột nhiên nhayr lên từ xe lăn?
Hơn nữa...
Hứa Nặc gặp con trai, sao lại kích động đến như vậy?
Lại ví như, vừa rồi Phong Kiêu cùng Lăng Hi đã chuẩn bị tốt công việc chuẩn bị giằng co, điều này chứng tỏ Hứa Nặc trước mắt chính là giả nha!
Nhưng là, nhưng là!
Con trai của người ta tổng sẽ không nhận sai mẹ của mình chứ!
Nicolas khó hiểu, cực kỳ khó hiểu, tỏ vẻ gã thật sự cái gì cũng không rõ!
Chẳng lẽ thói quen của người Hoa Hạ, mấy năm nay cũng đã tahy đổi?
Nhưng dù thế nào, Lãnh Tiêu cũng không phải giả. Người ta đã thừa nhận Hứa Nặc, gã cũng không thể nói được điều gì nữa.
Kết quả là, một đám người lại tiến vào phòng họp, nhưng lúc này đây, bởi vì có Dung Trạch, An Mộc tất nhiên không hề nói một lời.
Lúc Nicolas thử tính nhìn về phía cô, hoặc là dò hỏi cô cái gì đó, An Mộc liền nhìn về phía Dung Trạch.
Dung Trạch liền giải thích giúp cô.
An Mộc nhàm chán ngồi trong phòng hội nghe, nghe tiếng chim huyên thuyên chung quanh, cả người nhàm chán đến sắp ngủ luôn rồi!
Nhìn về phía người phụ nữ kia, một chút lại một chút, ánh mắt Phong Kiêu, càng toát ra một cổ thần sắc sủng nịnh.
Vật nhỏ này, gan cũng thật lớn!
Lại hàn huyên vài câu, cuối cùng Nicolas tỏ vẻ muốn mời đám người Dung Trạch cùng Phong Kiêu ở lại ăn cơm, lại bị hai người đồng thời từ chối.
Dung Trạch muốn chính là: Tôi muốn nhanh chóng trở về ôn chuyện với tiểu Hạ.
Phong Kiêu muốn chính là: Muốn nhanh chóng về ôm vật nhỏ ngủ. Xem bộ dáng tự tin tràn đầy hôm nay của cô, nhưng đêm qua chắc chắn mất ngủ rồi? Nếu không sao có vẻ mặt như sắp ngủ ấy?
Vì thế, Nicolas chỉ có thể bất đắc dĩ tiễn hai người xuống lầu.
Xe lăn quá thoải mái, đi xuống lầu, An Mộc thế nhưng đã ngủ rồi!
Dung Trạch nhìn thấy An Mộc đã ngủ, nói câu hẹn gặp lại với Nicolas, sau đó xoay người tính ôm An Mộc lên xe. Nhưng quay đầu lại... Í?
Người trên xe lăn đâu rồi?
Lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy Phong Kiêu đã ôm An Mộc lên xe!
Xe rất lớn, Dung Trạch không chút nghĩ ngợi liền lên theo. Sau đó nhìn thấy Phong Kiêu đặt An Mộc xuống ghế, cho cô nàng ở đó, bản thân cũng ngồi ở bên cạnh.
Dung Trạch:...
Vì sao cảm thấy bức họa này, lại quá mức quỷ dị như vậy?
Kia...
Tuy rằng Phong Kiêu quan tâm An Mộc cũng là bình thường, nhưng là chiếu cố bạn gái nhân viên của mình như vậy, thật sự tốt sao?
Nicolas lại càng khiếp sợ hơn.
Vì sao Hứa Nặc lại bị Phong Kiêu ôm đi? Hơn nữa vì sao biểu tình kia của Dung Trạch, lại giống như nhìn thấy quỷ như vậy?
Vấn đề này, chỉ sợ Nicolas cả đời này cũng không biết được.
-----o0o-----
Lúc An Mộc tỉnh dậy, trời đã tối đen.
Cô thoải mái nằm trên giường, đại não vẫn cảm thấy có chút mơ màng.
Ký ức cuối cùng trong đầu, vẫn còn dừng lại cảnh tượng giằng co với Nicolas ở khách sạn Oss!
Chỉ là nhìn thấy những thứ tinh xảo quen thuộc chung quanh, trái tim của cô lúc này mới thả lỏng xuống.
Sau đó trèo từ trên giường xuống, thay đổi một bộ quần áo thoải mái, lại rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, lúc này mới rời khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài.
Giờ phút này, dưới phòng khách, Phong Kiêu cùng Dung Trạch đã tháo mặt nạ, đang giáp mặt nhau.
Lăng Hi ngồi ở bên cạnh, đều sắp không nhịn nổi cười!
Hai người kia nói chuyện, rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt, nhưng bọn họ căn bản lại không phát hiện ra!
Ánh mắt hai người đều thường thường nhìn lên lầu. Ở một khắc An Mộc bước xuống, hai người đều đồng thời đứng lên.