Nhưng mới bước đi hai bước, cánh tay đột nhiên bị kéo lại, cô quay đầu liền nhận ra là Phong Kiêu, bàn tay anh to cứng như thép nguội, nắm tay mình rất chặt, dưới sức mạnh này xương cốt cô dường như bị bóp nát.”
“A, không phải mới vừa rồi còn dành tình cảm yêu thương nhung nhớ cho quản lý Tôn? Giờ này còn giả bộ trinh tiết liệt nữ cái gì nữa?”
Nói tới đây, ánh mắt anh không khỏi ngang ngạnh đánh giá gương mặt cô một chút, “Hơn nữa nghệ danh của cô là Đường Hạ? Đúng là một cái tên hay! Nếu là đàn ông, cô sẽ ngoan ngoãn ‘nằm xuống’ chứ?”
Lời nói đầy châm chọc, làm cho trái tim An Mộc nhói đau như bị kim châm.
Đường Hạ, là vì mẹ cô họ Đường, còn cô sinh ra vào mùa hạ, ý nghĩa thật đơn giản nên mới dùng làm nghệ danh, nhưng qua miệng Phong Kiêu, sao lại trở nên thấp kém ti tiện như vậy?”
Đúng!
Có đôi khi vì đạt được mục tiêu mà phải nhượng bộ, nhưng An Mộc cô, là có bí mật riêng!
An Mộc hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt Phong Kiêu:”Buông ra, vai diễn kia, tôi không cần!”
“Không cần?” Trên mặt anh lộ ra vẻ trào phúng:”Cô nói không cần mà được sao?”
Người này, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhìn gương mặt không rõ hỉ nộ của anh, trong lòng An Mộc thầm phỏng đoán, nhưng…..
Mặc kệ, đau chết đi được!
“Anh buông ra!” An Mộc dùng sức giãy dụa.
Nhưng người đàn ông này lại xoay người, ném cô xuống sô pha.
Qua cơn váng vất, An Mộc phát hiện chính mình đã bị người đàn ông này đè xuống dưới thân.
Tay chân đều bị nắm chặt, không thể cử động.
Chính mình bị áp vào ngực anh, nhịp tim đập mạnh mẽ qua xuyên qua chất liệu vải mộc mạc truyền tới.
Tư thế mờ ám này làm cho An Mộc đột nhiên nghĩ tới thân hình kiều diễm ngày đó…..
An Mộc lắc lắc đầu, trời ạ, thời khắc mấu chốt mà cô lại nghĩ cái gì vậy?
Ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt cô là ánh nhìn tràn ngập sự thô bạo của người đàn ông, kiểu nhìn này như nói lên nếu An Mộc không chịu nghe lời anh sẽ chết vô cùng bi thảm!
An Mộc lập tức run rẩy.
Người đàn ông này thật sự quá nguy hiểm!
Hơn nữa, dù sao bọn họ cũng đã….
Bị anh ta nhìn một chút chắc cũng không sao đâu!
Mới nghĩ đến đây, cô lại ngẩng mạnh đầu lên nói:”Không phải cởi quần áo sao? Được, tôi cởi!”
Nói xong, một tay cô để lên vai, dùng sức kéo để lộ ra bờ vai khêu gợi!
Cũng không ngờ đến động tác này của cô, trong mắt người đàn ông lập tức phóng ra tia rét lạnh.
Gương mặt ma mị của anh lộ ra hơi thở làm người ta khiếp sợ.
An Mộc vẫn tiếp tục cởi.
Ngay lúc không biết người đàn ông này sẽ có động tác gì tiếp theo thì đã thấy anh quay đầu nói với quản lý Tôn:”Cút ra ngoài!”
Quản lý Tôn chạy nhanh ra cửa, không dám quay đầu lại nhìn.
Trong phòng trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông híp mắt lại, nhìn chằm chằm An Mộc nhếch mép, nụ cười càng thêm âm hàn, giọng nói như được truyền đến từ địa ngục,:”Cởi đi, sao lại không cởi nữa?”
Còn phải cởi nữa sao?
“Khốn kiếp!
An Mộc co hai chân lại muốn đá Phong Kiêu.
Rõ ràng cánh tay lười nhác của anh vươn ra, nhẹ nhàng bâng quơ đặt lên đùi cô, làm An Mộc không hiểu sao lại đờ ra quên mất động đậy.
Sau đó, anh lôi kéo thật mạnh, làm An Mộc ngã trọn vào lồng ngực mình.
Người đàn ông cúi đầu, bàn tay to xé vạt áo của cô. Cảm nhận được sự thô bạo của anh, toàn thân An Mộc đều run lên, đúng lúc này….
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Diệp Đồng Đồng lập tức xông vào, giơi máy ảnh trong tay lên không hề do dự chụp lại tư thế hiện giờ của An Mộc và Phong Kiêu!
Sau đó, Diệp Đồng Đồng đắc ý nhìn Phong Kiêu:”Đồ háo sắc, mau buông cô ấy ra! Nếu không, tôi sẽ gửi bức ảnh này cho giám đốc của anh!”