Mấy tháng nay, cô và Phong Kiêu sớm chiều ở bên nhau, ngoài thời gian Phong Kiêu đi công tác nước ngoài, bọn họ đều cùng giường cùng chăn gối.
Giờ phút này, ngón tay thon dài của anh chỉ vào đề, ánh mắt nghiêm túc, thản nhiên nhìn lướt qua, tiếp đó cũng không để ý đến cô đang ngơ ngẩn, trực tiếp lấy bút trong tay cô, vẽ thêm hai đường, “Vẽ thêm hai đường như thế này là giải được rồi.”
An Mộc cúi đầu, quả nhiên, hàm số lượng giác thật phức tạp, hơn nữa, kẻ thêm hai đường phụ này đúng là có thể tính diện tích dễ hơn rồi.
Ánh mắt cô sáng ngời, tính xong rất nhanh, thuận tiện mở miệng, “Òa, chú thật lợi hại! So với gia sư kèm tại nhà còn lợi hại hơn!”
Lời khen dễ nghe như vậy mà người nào đó vênh mặt lên tỉnh bơ nói, “Đề dễ như vậy, chỉ số thông minh chỉ cần đến 60 là giải được thôi.”
An Mộc:…….Con người này một ngày không mỉa mai cô thì sẽ chết hay sao?
Nghiến răng nghiến lợi giải đề xong, An Mộc bỏ bút xuống, trong lòng có chút bồn chồn, “Chú, anh nói xem, liệu em có thể thi đậu không? Em nghe nói, khoa văn hóa yêu cầu điểm rất cao.”
“Chắc chắn không thành vấn đề.” Khó khăn lắm mới được câu an ủi, An Mộc cảm thấy rất ấm lòng, nhưng nghe đến câu tiếp theo, “Cũng không nhìn xem người dạy là ai.”
An Mộc……….Cho nên đối phương không phải tin tưởng mình mà chỉ tin tưởng chính anh mà thôi?
Phong Kiêu ngồi bên giường, trậm giọng hỏi, “Em làm xong việc của ngày hôm nay chưa?”
An Mộc biết người này muốn làm gì, lập tức căng thẳng muốn mở miệng nói chưa, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, gấp sách lại, quay đầu cười hì hì đi về phía anh.
Vài ngày nữa phim sẽ khai máy, cô muốn nói với Phong Kiêu một tiếng, dù sao cũng là chu kỳ quay phim điện ảnh, vai diễn của cô ít nhất cũng phải quay trong một tháng.
Đêm nay, An Mộc đặc biệt cô gắng, đến khi hai người mồ hôi đầm đìa, cô vòng hai tay ôm cổ Phong Kiêu, “Chú, em có thể xin anh một việc không?”
“Ngoại trừ đóng phim.” Người đàn ông này như giun đũa trong bụng cô, cô còn chưa mở miệng đã biết cô muốn nói gì.
An Mộc nhất thời nghẹn lời, nhưng mắt lại sáng lên, không cho cô nói chuyện đóng phim, vậy nếu tâm trạng tốt thù bù thêm vài lần?
Mỗi lần mười vạn, nhưng cô thiếu đối phương tận một nghìn lần!
“Được, còn…”
“Cháu dâu, em có biết cái gì gọi là làm đến nơi đến chốn, tất cả đều phải đi từng bước một hay sao?” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp híp lại khiến An Mộc nhất thời không nói ra lời.
Cái tên này………cái tên này!
An Mộc xoay người, cầm lấy quyển sổ nhỏ đầu giường, nghiến răng nghiến lợi nói, “Vừa rồi là ba lần!”
Nói xong liền lật lại quyển sổ, ồ, hơn ba tháng cô đã trả được năm mươi lần, nhưng số phải trả tận một nghìn lần, đến năm nào tháng nào mới trả hết đây?
Thời gian vội vã, rất nhanh đã đến trung tuần tháng 6, An Mộc khẩn trương hoàn thành kỳ thi vào trường cao đẳng, chuẩn bị đến đoàn làm phim.
Bởi vì vai của cô không phải nữ chính, đất diễn ít, hơn nữa còn phải thi vào trường cao đẳng, cho nên đến trễ hơn so với những người khác nửa tháng, không thể để đêm dài lắm mộng nữa.
An Mộc hoàn tất thi cử, rồi mang theo một sự hoang mang lớn lao về nhà, lo lắng phải giải thích với Phong Kiêu như thế nào việc cô sẽ biến mất trong vòng một tháng.
Do dự dọc đường, lúc về đến nhà rồi liền hạ quyết tâm, dù sao sớm muộn cũng phải nói, cho dù bây giờ không nói, nhưng đến khi phim được chiếu, bên đối ngoại bắt đầu tuyên truyền, cô chắc chắn cũng sẽ bị lật tẩy!
An Mộc mang theo khí thể tráng sĩ nắm tay quyết tâm, mở cửa phòng. Nhưng cô vừa mở cửa ra liền ngây ngẩn cả người.