Lại là cái chiêu này?!
An Mộc nheo mắt, nhìn về phía Lưu Tử Kỳ. Muốn nghe nhìn lẫn lộn, làm cho tất cả mọi người đều cho rằng cô ta muốn nhận sai thay cho Thính Âm, ở đâu ra kiểu lừa dối dễ dàng như vậy?
Cô lập tức cười tủm tỉm nhìn về phía Lưu Tử Kỳ, “Lưu tiền bối, nói như vậy, cô thừa nhận mình sai rồi?”
Lưu Tử Kỳ thở dài.
An Mộc nhìn về phía Phí Phẩm Trúc, “Phí tiểu thư nói đúng, chuyện mình làm sai thì phải dũng cảm thừa nhận, còn phải xin lỗi đương sự. Cô tự dưng đẩy Thính Âm vào chiếc bánh kem, có phải là nên xin lỗi Thính Âm không?”
Lưu Tử Kỳ lập tức ngẩng đầu lên.
Xin lỗi?!
An Mộc tiếp tục mở miệng, “Còn có, cô làm dơ áo quần trên người Thính Âm, còn tạo thành tổn thất tinh thần cho cô bé, hại bé phải chịu kinh hách. Mặt khác, phá hủy tiệc sinh nhật của chị Tư Tư, tất cả cô đều phải bồi thường!”
Trái tim Lưu Tử Kỳ lập tức nhảy lên.
“Chẳng qua... tất cả mọi người đều không phải người thiếu tiền, cho nên phương diện về tiền bạc, cũng không cần thiết”
Lưu Tử Kỳ nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng là yêu cầu cô vào Weibo làm sáng tỏ chuyện tình hôm nay, trả chúng tôi một cái công đạo” An Mộc đi lên phía trước, một bụng khí thế đột nhiên biến đổi, hùng hổ dọa người, “Mặt khác, Lưu tiểu thư cũng nên giải thích một chút, vì sao lại nhắm vào Thính Âm của chúng tôi? Cô bé chỉ là đứa bé bảy tuổi ngoan ngoãn, cô nhắm vào cô bé, hay là muốn nhắm vào ai?”
Một câu lại một câu, làm cho hàng lông mày của Lưu Tử Kỳ ngày càng nhăn chặt lại.
Vốn dĩ tính toán một sự nhịn chín sự lành, để cho An Mộc cùng đứa nhóc này ăn một bụng oan. Cô bề ngoài là nhận mình sai, nhưng mọi người ai mà không biết bọn họ như vậy là không nói lý lẽ?
Nhưng không ngờ đến bọn họ thế nhưng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
Lưu Tử Kỳ hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, “Đường Hạ, cô không cảm thấy mình quá phận sao?”
Vẻ mặt An Mộc mờ mịt, “Tôi quá phận sao? Cô đã làm sai chuyện, chẳng lẽ không cần phải trả giá?”
Không phải muốn giả vờ sao? Vậy tôi sẽ xé rách mặt của cô ra!
Lưu Tử Kỳ ủy khuất nhìn về phía Thượng Quan Vũ, “Thượng Quan tiên sinh, tôi...”
Thượng Quan Vũ nhìn nhìn An Mộc, lại nhìn nhìn Lưu Tử Kỳ.
Phụ nữ tranh đấu với nhau vẫn luôn phức tạp như vậy, đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc ai là người sai.
Nhưng là!!
Thể diện của chị dâu, chính là thể diện của anh cả, mà anh cả làm sao có thể sao? Cho dù có sai, cũng là đúng!
Chính là như vậy.
Cho nên, chị dâu lén dẫn đứa trẻ này vào ăn vụng bánh kém, bát nước bẩn này, cứ hắt vào người Lưu Tử Kỳ đi!
Cùng lắm thì đến lúc đó, để cho công ty đền bù cho Lưu Tử Kỳ một chút là được.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Vũ liền nhìn về phía Lưu Tử Kỳ, “Nếu là cô sai, vậy thì cứ làm như vậy đi. Dũng cảm thừa nhận sai lầm, cũng là một phẩm đức đẹp”
Lưu Tử Kỳ:...
Lưu Tử Kỳ cảm thấy một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng, khiến cho ngực của cô đau đớn không chịu được.
Tên Thượng Quan Vũ này, quả nhiên thấy người đẹp liền quên tất cả!
Nhưng cô sao có thể nhận sai?
Nhận sai, chuyện này liền xác định chắc chắn cô là người có lỗi!
Còn phát Weibo...
Vậy sau này cô làm sao dám lăn lộn trong giới giải trí?!
Lưu Tử Kỳ nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên nhìn về phía An Mộc, “Đường Hạ, tôi chỉ vì không muốn cô bạn nhỏ quá khó coi, nếu cô một hai muốn như vậy, tôi cũng không thể vô duyên vô cớ gánh lấy tội danh này. Nếu muốn nghiêm túc, vậy cứ nghiêm túc tra”
Nói xong câu đó, cô lại hít một hơi, “Phim của cô chiếu cùng thời gian với tôi, phòng bán vé của cô cũng vượt qua tôi, liền tiến thân vào hàng ngũ minh tinh hạng hai. Cũng chỉ vì chúng ta đều từng là cấp dưới của tiền bối Ngôn Phi Thần, cho nên cô mới nhắm vào tôi như vậy sao?”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->