An Mộc cười ngây ngô, không biết nói gì thêm.
Ý cô chính là như vậy a!
Phong Kiêu nhíu mày, “Em lợi dụng anh như vậy, liền không biết báo đáp thế nào sao?”
Báo đáp?
Khốn kiếp!
An Mộc lập tức xù lông, đêm qua báo đáp còn chưa đủ sao?
Cô đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy trong mắt Phong Kiêu có gì đó lóe lên.
Cô lập tức nuốt lời định nói trở vào.
Hôm qua chính cô đã nói, là vì hoan nghênh anh về nhà, nên mới nhiệt tình như vậy, hôm nay lại phủ định hay sao?
Huhuhu!
Người đàn ông này, đừng có trở mặt như trở bàn tay có được không!
An Mộc thấy anh chưa ăn món khai vị, đột nhiên nghĩ ra anh không thích đồ ngọt, liền cười xấu xa, cắn một miếng bánh ngọt, sau đó đứng lên, tới chỗ Phong Kiêu, mắt híp lại, giả bộ đáng yêu, thuận thế ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ, chủ động hôn anh.
Thời gian chờ đợi món ăn đưa lên rất nhàm chán, Phong Kiêu thực sự muốn trêu chọc cô, thuận tiện sờ mó một chút, nhưng cô nhóc lại chủ đông như vậy, Phong Kiêu cũng rất phối hợp.
Nhưng anh vừa mới hé miệng đã nếm phải vị ngọt rất ngậy.
Sau đó An Mộc đứng bật dậy, ánh mắt giảo hoạt chỉ vào Phong Kiêu cười phá lên!
Đồ ngọt là thứ mà anh ghét nhất, không hiểu sao, nhìn bộ dáng của cô nhóc, lần đầu tiên anh cảm thấy, vị ngọt này thực sự ngọt đến tim luôn.
Đôi mắt hẹp dài híp lại, xẹt qua một tia nham hiểm, anh ôm lấy khóe môi, nuốt miếng bánh ngọt xuống, đang định trả đũa cô nhóc thì đột nhiên phía cửa vang lên một giọng nói kinh ngạc, “Cô…hai người?”
Phong Kiêu khựng lại, nhìn ra cửa.
An Mộc đang đứng cười, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ.
Tiếng cười của cô tắt lịm, giống như cổ họng bị ai đó thít chặt.
Vôn đưa lưng về phía cửa, nhưng lúc này cũng quay đầu thật mạnh, không tin nổi nhìn về phía cửa!
Đôi mắt đẹp của Hạ Tâm Băng nhìn trừng trừng, cũng không tin nổi nhìn hai người trong phòng!
Bà quay lại tìm Phong Kiêu, thực sự cũng có chút tò mò, muốn biết rốt cuộc lại dạng phụ nữ gì mới có thể lọt được vào mắt anh, nhưng không ngờ, bà vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy màn này!
Là Đường Hạ!
Sao con bé lại ở đây?
Sao con bé có thể ở trong này?
*
An Mộc siết chặt nắm tay.
Nụ cười trên mặt cứng ngắc.
Sao bà ta lại quay lại?
Hai người đều nhìn nhau ngây cả người. Bao nhiêu phức tạp trong ánh mắt lập tức an tĩnh trở lại.
Đúng lúc này, Phong Kiêu tiến lên một bước, ôm lấy eo An Mộc kéo về phía mình, nhìn Hạ Tâm Băng, lạnh lùng mở miệng, “Có việc gì không?”
Giọng điệu không kiêng nể này, tư thái kiêu ngạo này, nói với Hạ Tâm Bằng dường như rất rất không thoải mái.
Từ khi rút lui khỏi làng giải trí, trở thành nữ chủ nhân của Tinh Huy, bao năm nay không có một ai dám nói chuyện như vậy trước mặt bà.
Đến cả Phong Hầu cũng chưa từng dùng lời lẽ lạnh lẽo cứng rắn như vậy để nói chuyện với bà!
Nhưng đột nhiên nhớ đến thân phận của Phong Kiêu cùng với những lời đồn, Hạ Tâm Băng áp chế sự tức giận trong lòng, nhìn Phong Kiêu, những lời muốn nói đều bay biến đi đâu mất.