Mở cửa phòng ngủ ra, vừa mới thò đầu vào đã phải đối diện với một đôi mắt sắc bén.
An Mộc giật mình hoảng sợ, lùi lại phía sau theo bản năng, hô lên một tiếng, “A!”
Cổ tay bị đối phương năm lấy, chỉ dùng sức một chút đã làm cô ngã vào lồng ngực ngày đêm mong nhớ!
Mùi hương quen thuộc nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi cô, tâm trạng cô mới rồi còn thấp thỏm, thoáng chốc đã dịu xuống.
An Mộc thuận thế ôm lấy thắt lưng đối phương, cọ cọ đầu vào ngực anh, “Chú, em nhớ anh muốn chết luôn.”
Nói ra không chút do dự, chỉ có như vậy mới bày tỏ được hết nỗi lòng mình.
Phong Kiêu nhíu mày, đẩy An Mộc ra.
An Mộc ôm anh thật chặt, “Chú, em thực sự rất nhớ anh!”
Nhưng Phong Kiêu vẫn tiếp tục dùng sức đẩy cô ra/
An Mộc gào thét trong lòng, cái tên này!
Tình cảm của cô sâu đậm chân thành như vậy, sao anh cứ nhỏ nhen như vậy? Biết rõ scandal là giả mà còn tức giận như vậy?
Không sai!
An Mộc nhiệt tình như vậy, thứ nhất là thực sự nhớ Phong Kiêu, thứ hai….là cô quyết định phủ đầu trước, không phải người ta vẫn hay lấy nhu thắng cương sao? Mỹ nhân kế là thượng sách!
Nhưng hiện tại…
Mỹ nhân kế có vẻ đã phát huy tác dụng sao?
Không được!
Dù mỹ nhân kế có tác dụng thì cũng không thể mặc cả ngay được!
An Mộc bị Phong Kiêu đẩy ra, cô kiên trì nhón chân hôn lên mặt anh.
Trước đây mỗi khi cô nói ra điều mà anh không muốn nghe, cô đều bị anh bịt miệng vô số lần. Lúc này cũng sẽ như vậy, chính mình sẽ chặn miệng anh, kiên quyết không cho anh mở miệng!
Quyết định xong xuôi, cô lại không ngờ rằng, muốn hôn được anh cũng đụng phải một chuyện phiền toái.
Phanh!
Vì dùng sức quá mức, đầu đụng mạnh vào cằm anh.
Môi cô chạm vào yết hầu của anh.
“Ừm…” Sống mũi cay cay, An Mộc hít sâu một hơi, rốt cục cũng buông Phong Kiêu ra, sau đó ngước đôi mắt mọng nước nhìn Phong Kiêu.
Ô…
Vì sao thời điểm anh chặn miệng mình, động tác lại đẹp trai bá đạo như vậy, đến lượt mình thì lại quá chật vật!
Cô xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình, bộ dáng đáng thương nói,”Sao anh cứ phải cao như vậy chứ?”
Phong Kiêu:….
Đôi mắt Phong Kiêu cong lên một chút, thấy cô buồn cười nhưng cũng đáng giận.
Cô nhóc này vẫn luôn tự trình diện trước khi bị cáo trạng!
Nhưng nhìn cô nước mắt lưng tròng, vẻ mặt đáng thương khổ sở, Phong Kiêu muốn không tức giận cũng không nhịn được muốn bắt nạt cô, khóe miệng cong lên nham hiểm,”Lúc nào em cũng hấp tấp như vậy sao?”
An Mộc:….Tuy Phong Kiêu không đề cập đến scandal kia nhưng lời này cũng đủ khiến cô hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống!
Phong Kiêu đi vào trong, “Đừng vội, anh thay quần áo đã.”
An Mộc:..
Ngón tay anh thon dài thong thả cởi từng chiếc cúc áo, áo sơ mi tuột xuống, cơ thể rắn chắc màu mật ong từng chút lộ ra.
Ánh mắt An Mộc ngây ngốc nhìn theo, gương mặt đỏ bừng.
Sao cô có cảm giác thân trên anh hormone tỏa ra càng ngày càng nặng? Thay quần áo thôi cũng khiến cô miệng đắng lưỡi khô.
An Mộc còn đang ngây ngốc, Phong Kiêu cởi xong áo sơ mi, anh xoay mạnh người, nắm chặt vai An Mộc, hung hăng dồn cô vào vách tường, hôn lên môi cô thật mạnh