An Mộc khởi động xe, lại không biết nên đi đâu.
Biệt thự?
Không, đó là nhà của anh ta, không phải nhà cô.
Cô không nghĩ đến việc trở lại nơi đó, nơi có dấu vết của anh ta lại càng làm vết thương trong lòng cô tấy lên.
Vấn đề là, không tới đó, cô biết đi đâu bây giờ đây?
Quay đầu nhìn về phía bên ngoài, thoáng thấy một quán bar, cô đột nhiên mở miệng:”Bác tài, dừng xe.”
Trời còn chưa tối hẳn, quán bar cũng không đông lắm nhưng người pha chế vẫn đang bận rộn ở quầy chuẩn bị.
An Mộc lập tức đi vào, đeo kính râm, gọi hai cốc rượu Whiskey mạnh.
Vừa nhấp một ngụm, vị cay đã làm tê dại đầu lưỡi, lan ra khắp khoang miệng, làm cô ho sặc sụa, nhưng cô không bỏ đi, lại cầm nguyên cả cốc Whiskey, đúng lúc đang định uống, di động lại vang lên.
Cô vừa cầm máy lên, màn hình di động lập lòe sáng nhưng vẫn nhìn rõ được tên trên đó, là Ngôn Phi Thần sao?
Đại não trong nháy mắt lập tức tỉnh táo lại, cô nghe máy, giọng nói của Ngôn Phi Thần luôn điềm đạm ôn nhu, lúc này lại trở nên vô cùng nghiêm túc, lạnh lẽo:”Cô đang ở đâu?”
An Mộc sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy tên quán bar,:”Tôi….”
“Đường Hạ, cô có nghĩ đến mọi người đang phải lăn lộn ở đây hay không?!
Ngôn Phi Thần chậm rãi lên tiếng:”Cô còn dám đến quán bar sao?”
Toàn thân An Mộc tức khắc như bị đánh giật lên, nhìn mọi thứ xung quanh, trong nháy mắt tâm trí lạnh như băng!
Ngôn Phi Thần biết cô ở đây, chứng tỏ…..cô đã bị paparazzi bắt gặp rồi!
“Ngôn lão sư, giờ tôi phải làm sao?” bi thương cũng tốt, khổ sở gì cũng được, giờ phút này cô đều gạt hết sang một bên, bình tĩnh lên tiếng.
Ngôn Phi Thần cười lạnh một tiếng, “Xem ra đầu óc cô vẫn chưa quay cuồng lắm, bây giờ cô không cần làm gì cả, cứ đeo kính râm như thế ra tới chỗ nào đó kín đáo một chút ngồi đợi tôi.”
“Được.” treo điện thoại, An Mộc cúi đầu, tức khắc thở dài.
Cô còn chưa thành danh, cho nên khi đi trên đường, kỳ thật bị nhận ra là điều hầu như không có khả năng, chắc hẳn là có người cố tình!
Chính vì hôm nay nhìn thấy Phong Kiêu, cô đã trang điểm sao cho vừa ý nhất, bộ dạng này đi đến đâu để không gây sự chú ý bây giờ!?
Nhìn thấy trong góc có một cái sopha, cô nhanh chóng đến đó ngồi, tránh ánh mắt của mọi người.
Ngôn Phi Thần chỉ một lát sau đã có mặt, vừa đến chỗ ngồi, cởi áo khoác trên người ra, trực tiếp đưa cho An Mộc, An Mộc hiểu ý mặc ngay vào, cúi đầu, dùng tay che mặt, đi theo sau Ngôn Phi Thần ra ngoài.
Lên xe, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Phi Thần nhìn cô, ngữ khí thực sự nghiêm khắc:”Hôm nay cô ra khỏi cửa không mang theo não sao?”
An Mộc cứng họng, chính mình lúc này không dám phản bác như thế nào:”Ngôn lão sư, thực sự xin lỗi.”
An Mộc cúi đầu, một câu cũng không dám nói thêm.
“Giờ cô đi đâu?” Ngôn Phi Thần khởi động xe, lên tiếng dò hỏi.
An Mộc nghe nói như thế lại sửng sốt.
Đi đâu đây?
Cô cúi thấp đầu xuống:”Có thể tới khách sạn không?”
Ngôn Phi Thần bất đắc dĩ thở dài:”Không cần nói cho tôi, cô đã ở thủ đô lâu như vậy còn không chịu ổn định chỗ ở, không biết rằng ở khách sạn có rất nhiều paparazzi sao?”
An Mộc cứng họng:”Đi tới Trí Nghiệp Viên.”
Ngôn Phi Thần nghe vậy, khởi động xe.
Nhanh chóng đã đến biệt thự của Phong Kiêu, An Mộc nghĩ thầm dù sao Phong Kiêu cũng không trở lại đây, mình sẽ trụ lại đây một ngày, rồi ngày mai sẽ đi tìm phòng ở!
Cô xuống xe, Ngôn Phi Thần cũng xuống theo, nhưng vì chiếc váy dài vướng chân, người An Mộc lảo đảo một chút, sau đó té ngã sõng soài, Ngôn Phi Thần theo bản năng chạy tới đỡ dậy, túm lấy eo cô.
Cảm nhận được hơi thở thanh đạm của người đàn ông, An Mộc tức khắc có chút bối rối, ngẩng đầu lên:”Ngôn lão sư, tôi…”
Chưa kịp nói xong lại đột nhiên cảm thấy có một luồng khí chấn áp ở đâu ve vẩn lại, thân hình An Mộc cứng đờ, theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy Phong Kiêu đang đứng ở phía cửa biệt thự, mặt lạnh như băng nhìn hai người bọn họ!