Nghĩ thì nghĩ vậy, đạo diễn Lý cũng chỉ là cười xấu hổ, không nói gì thêm.
Chào hỏi đạo diễn Lý xong, Thượng Quan Vũ liền cười hờ hờ tiếp đón mọi người, “Nào, để tôi giới thiệu cho Phong tổng một chút.”
Thượng Quan Vũ vừa nói xong, toàn bộ diễn viên đến từ FAE lập tức đi tới, Thượng Quan Vũ bắt đầu từ nhân vật lớn nhất là Ngô Tư Tư, sau đó là Hứa Lộ, cuối cùng là Đường Cảnh.
Ngô Tư Tư chào hỏi, Phong Kiêu cũng cho cô chút thể diện, gật gật đầu.
Về phần Hứa lộ, liếc mắt một cái coi như chào hỏi, làm cho Hứa Lộ đang đầy mặt nhiệt tình hết sức khó xử.
Lúc này Thượng Quan Vũ nhíu mày, “Phong tổng, vị này là tiểu sinh xuất sắc của FAE của chúng ta năm nay, Đường Cảnh.”
Nói xong liền dẹp sang một bên bộ dáng như xem kịch vui, haha, vừa rồi Đường Cảnh dám cưỡng hôn chị dâu nhỏ, còn đúng lúc vị Lão đại nhìn thấy, không biết Lão đại muốn xé nát cái miệng anh ta hay muốn giết phứt luôn đây?
Chậc chậc, có trò hay xem rồi! Vì sao tâm trạng lại vui vẻ như vậy? Ài, lâu rồi không thấy Lão đại cho ai ăn hành! Hưng phấn-ing~~~
An Mộc thu hết phản ứng này vào trong mắt, tên Thượng Quan Vũ này đúng là vô lại!
Tuy Đường Cảnh vừa rồi cưỡng hôn mình, nhưng dù sao anh cũng là anh họ mình, nhà họ An đã nợ nhà họ Đường rất nhiều, An Mộc rất không muốn anh bị ai đó giận chó đánh mèo, lập tức đưa mắt tràn đầy thỉnh cầu nhìn Phong Kiêu, ý như đang nói, “Chú, tha cho anh ấy đi.”
Đường Cảnh nhếch môi.
Ánh mắt anh dừng trên người Phong Kiêu rất phức tạp.
Lần trước, người đàn ông đưa An Mộc ra khỏi cục cảnh sát, …..anh đã mơ hồ có ấn tượng.
Nhưng giờ phút này, không hiểu sao anh ta lại xuất hiện ở đây, càng làm suy đoán của anh thêm được củng cố.
Đường Cảnh siết chặt nắm tay.
Trước kia chưa từng gặp Phong Kiêu, anh vẫn cảm thấy ông nội đã nói quá, một người đàn ông mới có 28 tuổi thì có thế lực với ai?
Nhưng bây giờ….
Chỉ cần nhận ra bá khí tỏa ra quanh anh ta, Đường Cảnh không thể không nói rằng người đàn ông này làm cho người ta phải e ngại.
Nhớ đến An Mộc ngay bên cạnh, Đường Cảnh không do dự tiến lên trước, đưa tay ra trước Phong Kiêu, “Phong tổng, xin chào, nghe danh đã lâu.”
Tầm mắt Phong Kiêu rơi xuống bàn tay kia.
Không hiểu sao ánh mắt Phong Kiêu nhìn bàn tay đó mơ hồ khiến cho mọi người xung quanh có một loại cảm giác Phong tổng dường như muốn bóp nát bàn tay này.
Trái tim An Mộc đồng thởi nhảy dựng lên.
Ước chừng 5s, Phong Kiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên.
An Mộc lập tức cảnh giác.
Xong rồi, không phải Phong Kiêu muốn công khai chuyện quan hệ với cô chứ?
Cô cắt môi, rụt cổ lại, ương ngạnh nhìn chằm chằm vào mắt Phong Kiêu, lắc đầu thật khẽ, vẻ mặt thỉnh cầu.
Nếu cô dựa vào Phong Kiêu mà thăng tiến, cũng chẳng khác gì dựa vào Dung Trạch mà thăng tiến, trên người cô vĩnh viễn bị đánh dấu chủ quyền của Phong Kiêu, cô sẽ vĩnh viễn không vượt qua được Hạ Tâm Băng.
Cô siết nắm tay, ra hiệu cho Phong Kiêu xong, liền cúi đầu nhưng dáng vẻ thì quật cường cố chấp, không ngại thể hiện quyết tâm của mình với anh.
Phong Kiêu nhíu mày, mặt đanh lại, môi hé ra dường như muốn nói chuyện, An Mộc lại ngẩng phắt đầu lên, tủm tỉm cười nhanh chân bước lên phía trước, “Anh Phong, xin chào, tôi là Đường Hạ, hân hạnh được gặp anh.”
Người khác là nghê sĩ của anh, cho nên xưng hô một tiếng Phong tổng, nhưng An Mộc thuộc Hoa Nghị, không liên quan gì đến Phong Kiêu, nên có thể xưng hô bình thường.
Lời này nói ra, An Mộc có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Kiêu.
Nếu ánh mắt có thể giết người, An Mộc cảm thấy không biết mình bây giờ đã chết bao nhiêu lần rồi!
Nhưng cô lại chủ động bắt tay Phong Kiêu.
Vốn Phong Kiêu cố tình không để ý đến Đường Cảnh, giờ phút này tình cảnh của anh đang hết sức khó xử.