Nhưng Lưu Tử Kỳ lại cười, “Đường Hạ, sao lá gan của cô lại nhỏ như vậy? Cô không thấy ở đây chúng ta có rất nhiều người đều đang quay phim nhưng vẫn uống rượu sao? Cái yêu cầu kia cũng là lời nói, thật ra cũng không có gì”
An Mộc bĩu môi, “Thật xin lỗi nha, tôi luôn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, luôn nghe lời nói của đạo diễn, người trong đoàn làm phim đều biết”
Lưu Tử Kỳ nhướng một mày lên, “Cho nên cô đây là không muốn cho tôi chút mặt mũi?”
An Mộc lập tức nhíu mày, “Lưu tiền bối, rõ ràng là đang làm khó tôi. Tôi sao có thể không cho cô mặt mũi được?”
Mặt mày Lưu Tử Kỳ cũng nhăn lại đầy khó chịu, “A, vậy là ly rượu này hôm nay, cô thật không muốn uống?"
An Mộc cười lạnh, “Lưu tiền bối, tôi tôn kính cô nên mới gọi cô một tiếng Lưu tiền bối, dựa vào cái gì cô đưa tôi ly rượu tôi liền phải uống?”
Nói tới đây, An Mộc trực tiếp đi về phía trước một bước, thái độ cực kỳ cường nghạnh, “Hay là nói, Lưu tiền bối đã sớm không vừa mắt với tôi, muốn tôi xấu mặt trước mặt đạo diễn? Tôi thật ra cũng không hiểu, Lưu tiền bối đoạt nhân vật [Như Nước năm Xưa] của tôi còn chưa đủ, còn muốn làm khó tôi, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là... Vì tiền bối Ngôn Phi thần?”
Tròng mắt Lưu Tử Kỳ co rút lại, cảm xúc trong người liền kích động lên, “Đương nhiên không phải!”
Vẻ mặt An Mộc như hiểu rõ, “Cô xác định không phải?”
Cô đi lên trước một bước, “Như vậy rốt cuộc tại sao Lưu tiền bối lại giải trừ hợp đồng với Ngôn tiền bối?”
Lưu Tử Kỳ vừa dùng thuốc, lúc này đứng ở đây tinh thần sớm không ổn định. Nay lại bị An Mộc từng bước từng bước kích thích, lập tức thẹn quá hóa giận, không chút nghĩ ngợi hắt ly rượu vang đỏ vào người An Mộc!
Âu Dương Sát Sát đứng ở phía sau muốn tiến lên chặn lại, nhưng nhận được thủ thế của An Mộc, liền yên lặng đứng xem.
Chờ đến khi ly rượu vang đỏ tưới từ trên đầu An Mộc xuống, ướt cả quần áo của cô, khí thế hùng hổ dọa người trên người An Mộc lập tức biến mất.
Lúc này Lưu Tử Kỳ mới cảm thấy nhẹ nhàng thở ra. Nhưng tiếp theo, lại đột nhiên sững người lại, nhìn bộ dáng cả người dầm dề rượu vang của An Mộc, Lưu Tử Kỳ rốt cuộc cũng phản ứng lại được. Cô ta đã bị lừa!
An Mộc lui về phía sau một bước, giả vờ vô tội, “Lưu tiền bối, cô kêu tôi đến chơi, vậy sao còn đối xử với tôi như vậy?”
Cô nói xong câu đó, lại nhìn về phía người chung quanh, cắn môi, bộ dáng nhận hết ủy khuất, “Thật xin lỗi, tôi muốn đi về đổi một bộ quần áo khác”
Nói xong, liền lệ quang liếc mặt nhìn Lưu Tử Kỳ một cái, xoay người chạy ra bên ngoài.
Bộ dáng kia, hồn nhiên là bị nhận ủy khuất cực kỳ lớn.
Lưu Tử Kỳ bị kỹ thuật diễn của cô làm cho nghẹn, một câu cũng không nói nên lời. Cô ta vốn cho rằng cùng lắm cũng chỉ là một cô gái mười chín tuổi, khẳng định sẽ đặc biệt hứng thú với mấy loại chuyện này. Cho dù biết rõ thứ này không thể đụng vào, nhưng vẫn sẽ tò mò nếm thử một chút!
Nhưng không ngờ cô gái này thế nhưng một chút cũng không muốn nếm thử.
Hơn nữa!
Cô ta chỉ mới mười chín tuổi, thế nhưng đã có thể lập tức nghĩ ra phương thức đối phó!
Hiện tại, tất cả mọi người đều sẽ không oán trách An Mộc không theo chân bọn họ thông đồng làm bậy, chỉ biết trách Lưu Tử Kỳ. nếu mời người tới, trong lúc đã đưa đến nguy hiểm bị bại lộ cho tất cả mọi người, vì sao lại bức cô gái kia đi!
Lưu Tử Kỳ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận dâng lên trong lòng, rồi lại thật sâu áp chế xuống dưới.
Cô ta cười dịu dàng, quay đầu nhìn về phía người còn lại, nheo nheo mắt cười.
Sau khi rời khỏi quán bar, Lưu Tử Kỳ an bị trong phòng khách, trong di động có một bức ảnh An Mộc bước vào quán bar.
Khóe môi cô ta gợi lên một nụ cười, gửi bức ảnh cho Ngôn Phi Thần.