Trên xe taxi tại Kinh đô, phong cảnh hai bên đường nhanh chóng lướt qua.
Từ sự kiện An thị tẩy tiền đen cũng đả qua ba tháng, án kiện lúc đó cũng định rồi.
Phong Anh Hùng bị án phạt hai mươi năm, toàn bộ tài sản của Phong gia đều đã bị Phong Kiêu thu hồi, chỉ chừa lại vài cái biệt thự nhỏ cho Phong Tử Khiêm và Tô Mỹ Huệ, đến nổi Phong Tư Nguyệt…..cũng biến mất.
Kết thúc như vậy, An Mộc cũng coi như là vừa lòng, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân mình quá mức nhỏ bé.
Cô nổ lực suốt tám năm ròng, còn bị người ta tính kế, nhưng Phong Kiêu vừa mới ra tay.....
Vừa nghĩ tới chuyện đó thì khi An Mộc về đến nơi lại thấy trước cửa có tận mấy chiếc xe đang đậu, An Mộc rất kinh ngạc, cô ở đây đả ba tháng rất ít khi thấy bạn bè của Phong Kiêu đến, cho nên, đấy….có thể là ai?
Cô do dự một lát nhưng vẫn mở cửa đi vào.
Vừa vào đến biệt thự, một trận kinh hô ập đến:
“ Lão đại!”
An Mộc theo âm thanh đó nhìn.
Trong phòng khách xuất hiện ba người đàn ông.
Một người ngồi yên ở sô pha, không nhúc nhích, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, nhưng cũng không thể che được nét mị hoặc, cái người mà làm cho người khác không thể nào bỏ qua được, anh ta chính là Phong Kiêu.
Mà cái người ngồi ở sô pha đơn phía bên trái kia, lưng thẳng tắp, mặt không biểu cảm, ánh mắt hung ác nham hiểm, chính là Vệ Uy mặt than.
Còn về cái người còn lại, là một người cô chưa gặp lần nào.
Anh ta giống như là đang rất kích động, hình như mới vừa bật dậy từ sô pha, anh ta tuy rằng lớn lên rất đẹp traim nhưng gương mặt mang theo vẻ ăn chơi trác táng tùy tiện cùng khiêu thoát, nhưng mà, khi đứng chung với Vệ Uy mặt lạnh, Phong Kiêu ám khí, thì rất đặc biệt, người đàn ông này thuộc kiểu hình tượng tỏa sáng như ánh dương, mày kiếm tinh mắt, đúng chuẩn hình tượng phú nhị đại.
Đáng tiếc lúc này đây sắc mặt của vị thiếu gia này không tốt lắm, mang theo tia hoảng sợ:
“ Lão đại, cậu không nên chơi tôi như vậy a!”
Vừa dứt lời liền nghe được âm thanh mở cửa, ba người đồng loạt nhìn về phía An Mộc.
An Mộc đứng ở cửa, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Ách…..
Bị bắt gặp ngay lúc đang dạy bảo người khác,có phải hay không mất tự nhiên a?
An Mộc tự trấn định lại, ho khan một tiếng:
“ Khụ, mọi người cứ tiếp tục, tôi…tôi đi lên lầu đây.”
Nói xong, cô thay giày, liề hướng lên phía lầu trên mà chạy. Nhưng mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng la ó phía sau:
“ Ai a ai a ai a! Lão đại, cô ấy là ai? Là chị dâu sao? Lão đại, cậu mà cũng có lúc kim ốc tàng Kiều a a a!”
Tàng Kiều cái mông cậu, rõ ràng là nuôi để thịt!
Cô lại tiếp tục đi lên hai bước, lại nghe thấy giọng của người đàng ông đó.
“ Lão đại a, trai tân vạn kiếp như cậu rốt cuộc đã khai giới rồi? Hoàng thái hậu đã biết chưa? Thái thượng hoàng đã biết chưa? Ai nha, quả thực là tin tức quá lớn!”
Trai tân vạn kiếp? Khai giới?
Này có nghĩa là…..trước khi có mình, Phong Kiêu vẫn là…..?
An Mộc lên lầu hai, lén nhìn xuống một cái liền thấy Phong Kiêu đang ngẩng đầu, một ánh mắt hình viên đạn bay tới, An Mộc lập tức rụt cổ, thè lưỡi chọc ghẹo anh một cái sau đó liền nhanh chóng trở về phòng của mình.
Trong phòng khách, Thượng Quan Vũ vừa nói xong những lời này, ánh mắt hẹp dài của Phong Kiêu liền bắn tới:
“ Tôi cảm thấy, tinh lực của cậu thật sự quá dồi dào, đúng vậy không?”
Thượng Quan Vũ lập tức cảm thấy như bị ai sờ gáy, lạnh cả người, rốt cuộc cũng ngậm miệng lại.
Phong Kiêu híp con ngươi lại:
“ Cậu hãy canh chừng bọn họ cho kĩ vào, trong vòng một tháng nhất định phải chuyển đến, nếu làm không được….Cậu luền qua bên đó ở luôn đi.”
Thượng Quan Vũ nghe xong lời này liền lập tức nóng nảy:
“ Lão đại, cái này không phải lỗi của tôi a, cậu cũng biết con người Mại Khắc kia rất khó nói chuyện, thường xuyên làm mà không chịu tính toán gì hết, tôi….”
Phong Kiêu căn bản là không chịu nghe anh ta giải thích, quay đầu nhìn về phía Vệ Uy:
“ Vệ Uy, chổ Lý Đông Thịnh ‘Chìm nổi’, cậu nhất định phải chú ý cho tôi.”
Vệ Uy thực rất nghe lời:
“ Đã hiểu, thiếu gia.”