A Băng lúc này mới hồi phục tinh thần, "Thì ra là như vậy."
Nói xong, lại tức giận mở miệng, "Mọi người đều là người có thân phận, sao lại dùng thủ đoạn này chứ."
An Mộc gật đầu, "Có thể là không muốn phụ tình người khác đi, ông ta là một người già, hơn nữa ánh mắt của ông ta rất trong sạch, không giống như người có tâm tư quỷ kế, vì vậy có thể giúp được thì cứ giúp đi."
A Băng gật đầu, vẫy một chiếc taxi, ba người liền lên xe về nhà.
*
Ở bên kia, ông lão bị A Băng mắng, cầm 1 nghìn đồng, đầu tiên là xách va ly, đi vào quán MC Donald"s bên cạnh, hung hăng ăn một bữa, vừa ăn vừa chửi, "Bữa ăn trên máy bay đúng thật là khó ăn, vẫn là thứ đồ ăn rác rưởi này ngon."
Ăn xong, lúc này mới ra ngoài, sau khi gọi một chiếc taxi, trực tiếp mở miệng, "Đi biệt thự Cảnh Viên."
Biệt thự Cảnh Viên nằm ở một khu biệt thự cách biệt với khu Kinh Đô.
Chung cư ở đó, mỗi mét vuông đều 20,30 vạn, một căn, ít cũng phải nghìn vạn trở lên.
Hơn nữa, người có thể sống ở đó, không phải là giàu có, sung túc, càng không phải là có tiền liền có thể tùy tiện mua được.
Tài xế vừa nghe đến biệt thự này, liền lập tức thay đổi cách nhìn đối với ông lão.
Đến biệt thự Cảnh Viên, ông lão trả tiền cho tài xế, sau đó mới kéo va ly đi.
Bảo vệ lập tức ngăn lại, ông lão giận dữ hét lớn, "Gọi điện cho đứa nhóc ở tầng 8, bảo bố của cô ta về rồi!"
Bảo vệ nhìn ông lão tính tình nóng nảy, cũng không dám nói gì nhiều, gọi điện thoại, không bao lâu, liền có một chiếc xe sang trọng lái tới, một đôi nam nữ trung niên từ trong xe bước ra, đi đến trước mặt ông lão, người phụ nữ giậm chân kêu lên, "Bố, bố về nước sao không nói trước một tiếng?! Bọn con đến sân bay đón bố!"
Ông lão lắc tay, "Nói trước cho con biết thì con liền tìm một đống người hộ tống ta về, có ý nghĩa sao? Ta không phải trẻ con!"
"Nhưng mà bố cũng nên gọi điện thoại về, cho bọn con ra sân bay tìm bố!"
Ông lão có chút lúng túng, "Mất ví tiền rồi."
Người phụ nữ:..."Còn nói bản thân không phải trẻ con, vừa ra đường mà đã mất ví tiền rồi!"
Ông lão mặt mày lại giận giữ, ghét nhất là người khác dạy đời ông, "Được rồi, mau vào đi, con là con gái ta, không phải ta là con trai con, con nhớ cho rõ thân phận!"
Người phụ nữ thở dài nói: "Vâng vâng vâng, ngài là một đạo diễn đỉnh đỉnh đại danh, cho dù ảnh hậu quốc tế có gặp ngài, cũng phải nể mặt ngài, ta là một tiểu minh tinh, sao dám giáo huấn ngài?"
Ông lão lúc này mới hừ lạnh một tiếng, bước vào phòng.
Người phụ nữ nhìn bộ dạng của ông, thở dài một tiếng, hai mắt nhìn nhau với người đàn ông.
Vừa bước vào biệt thự, cháu trai cháu gái của ông lão xông ra, "Ông ngoại, ông ngoại, ông có đem quà cho chúng cháu không?"
Ông lão nhìn đứa trẻ, thần sắc hiền hòa, chỉ chỉ cái va ly, "Đi mở ra, tự xem xem"
Hai đứa trẻ liền vội vã xông qua, "Ông ngoại, mật mã."
"444!" Ông lão kêu lên 1 tiếng.
Nghe thấy cái mật mã này, người phụ nữ liền dừng bước, "Bố, con số không may mắn như thế, bố..."
"Sao mà không may mắn? Từng này tuổi rồi, tin thì tin, không tin cũng chẳng sao!" ông lão thẳng cổ, mở miệng nói.
Người phụ nữ:...
Bên kia, cháu trai cháu gái ồn ào một hồi, "không đúng không đúng, ông ngoại, mật mã không đúng!"
Lai Bác nhíu mày đi qua, "sao có thể không đúng chứ? chính là mật mã này mà!"