An Mộc mang theo đoàn người đi tới bệnh viện, trực tiếp tiến vào phòng bệnh VIP.
Vừa vào, nhìn thấy bộ dáng sắng sốt lo lắng của Hạ Tâm Băng, An Mộc còn còn tự nói với lòng: kĩ thuật diễn xuất thật là hay, sau khi vào trong, nhìn thấy Phí Phẩm Trúc trên giường, khuôn mặt nhỏ nóng hừng hực, cô khẽ nhíu mày.
Thật sự bị bệnh ……
An Mộc có chút đau đầu.
Hạ Tâm Băng thở dài:
“Từ lúc bắt đầu sốt đến bây giờ, vẫn luôn là 39’5 độ.”
Bác sĩ cũng tỏ vẻ, lần sốt này có chút kì lạ, nhìn qua thì có vẻ là bị cảm.
Trạng thái cơ thể lúc này, không thích hợp quyên thận, ít nhất phải đợi hệ miễn dịch của cô ấy khôi phục, nếu không lấy một quả thận thật sự sẽ tổn hại rất lớn.
Các phóng viên nhìn Phí Phẩm Trúc sốt đến mơ mơ màng màng, đều tỏ vẻ đã hiểu.
Mọi người nhất trí nhìn về phía An Mộc.
Có phóng viên liền dò hỏi:
“Đường Hạ, xin hỏi thân là người có thận thích hợp thứ hai, cô sẽ quyên thận sao?”
Hạ Tâm Băng nhanh chóng quyết định mở miệng:
“Đường Hạ đã từng công khai tỏ vẻ, nếu cô ấy là người thích hợp nhất, nhất định sẽ quyên ra tới.”
Bộ dáng cấp bách như vậy, thật giống như là sợ An Mộc sẽ không quyên thận.
An Mộc bĩu môi, nhìn về phía Hạ Tâm Băng:
“Tôi muốn hỏi một vài câu.”
Hai người đi đến bên cạnh.
An Mộc dò hỏi:
“Cô ấy ngày thường dễ dàng sinh bệnh sao?”
Hạ Tâm Băng ngưng mi:
“Không có, cho nên khi bị bệnh, mới có thể thế tới rào rạt.”
Lý là cái này, nhưng……
“Ngày thường không thế nào sinh bệnh, đến lúc tới bệnh viện để điều dưỡng, ngược lại sinh bệnh, ha hả.”
An Mộc nói lời châm chọc, Hạ Tâm Băng lập tức ngẩng nhìn cô:
“Có ý gì?”
Cách đó không xa là phóng viên, cũng không ai nghe thấy đối thoại của hai người, cho nên An Mộc chỉ là nhấp môi mỉm cười:
“Chính là ý này.”
Hạ Tâm Băng cười lạnh:
“Ý cô là nói Phẩm Trúc giả bệnh? Sốt cao như vậy sao có thể là giả vờ!”
“Vậy nếu cô ấy cố ý sinh bệnh thì sao?”
“Ai sẽ cố ý sinh bệnh! Hơn nữa phát sốt như vậy, con bé bị điên sao?”
An Mộc nhìn Hạ Tâm Băng, chỉ cười không nói lời nào.
Quả nhiên, Hạ Tâm Băng rất nhanh liền nghĩ đến cái gì đó, lập tức nhăn mày.
Quay đầu lại, nhìn về phía Phí Phẩm Trúc trên giường bệnh, bà cắn môi, cuối cùng nhìn về phía An Mộc:
“Mặc kệ thế nào, hiện tại con bé đã như vậy, nếu bây giờ con bé đi quyên thận, chính là muốn mạng của nó rồi!”
Nói xong câu đó, bà lại mím môi, cười lạnh nói:
“Còn có, cô cho rằng Phẩm Trúc cũng là con người sắt đá như cô sao? Em của nó bệnh, nó gấp còn không kịp, sao có thể tiếc một quả thận?”
Thấy bộ dáng này của Hạ Tâm Băng, An Mộc thật sự cảm thấy……
“Lần sinh bệnh này, có phải có chút kì lạ hay không?”
Hai người ở chỗ này nói chuyện, bên kia, Y Lạc đứng ở bên trong phóng viên, cũng đưa ra nghi vấn của chính mình.
Kỳ thật đa số phóng viên đều nghĩ như vây, chỉ là ngại với Hạ Tâm Băng cùng với Tinh Huy, tất cả mọi người đều chưa nói ra lời mà thôi.
Chỉ có Y Lạc, có cái gì thì nói cái đó.
Hạ Tâm Băng tức khắc quay đầu, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Y Lạc, đi qua nhìn cô:
“Y Lạc tiểu thư đây là có ý tứ gì?”
Y Lạc thập phần trấn định, cũng không có bởi vì Hạ Tâm Băng là h hậugiới giải trí ản, liền có bất luận cái gì khuất tùng:
“Tôi chỉ là nghi vấn thôi.”
“Chỉ nghi vấn thôi sao?”
Hạ Tâm Băng hùng hổ doạ người:
“Y Lạc tiểu thư thân là phóng viên, hẳn là biết bắt gió bắt bóng sự tình là không thể nói, lời nói ra đều phải nói có sách mách có chứng!”